Truyện kể của Lu Hà phần 1
Tôi sinh vào giờ tý,
năm nhâm thìn, một đêm mưa gió trời giông chớp giật, mưa gió bão tố nổi lên
đùng đùng, tiếng khóc oa oa như xé tan bầu không khí tĩnh lặng thấp thỏm chờ đợi
của cả gia đình, ông bà nội ngoại, cô gì chú bác.
Tôi là cháu trưởng của
cả một giòng họ lớn, là kẻ sau này để ôm chân bàn thờ ông bà ông vải. Ông nội
tôi mừng lắm, từ nay có cháu đích tôn, là cửu ngũ chí tôn, lại mang tuổi rồng.
Cái khoảng giờ khắc thật là độc đáo giữa đêm 30 rạng ngày mồng 1. Ông tôi cười
ha hả bảo rằng: Thằng này trông tướng mạo phương phi, anh tiết phát ra ngoài, mắt
sáng như hai vì sao, nhân trung trường, đã giàu thì giàu nứt đố đổ vách, đã
nghèo thì nghèo rớt mồng tơi, đã sáng thì sáng như trăng rằm mà đã tối thì tối
đen như hũ mực. Học một hiểu mười, tinh thông sách vở kim cổ đông tây, đã dốt
thì dốt đặc cán mai, ù ù cặc cặc chả biết quái gì.