Nhân Văn Giai Phẩm Lu Hà
( nhanvangiaiphamluha.blogspot.com )
Những ai tôi tin tưởng, được sự ủy nhiệm của tôi có thể in thành sách hay đăng tải thơ văn của tôi lên mạng để nhằm phổ biến tình cảm tâm hồn của tôi với đồng bào với tổ quốc Việt Nam và những ai đó có thể đọc được chữ Việt Nam. Về lâu về dài cũng là để lưu truyền cho hậu thế, tránh sự nhầm lẫn mạo nhận tên tuổi của tôi, sau khi tôi đã trở về quê hương vĩnh hằng.
Tôi đang mê man theo dòng hồi tưởng như mạch nước ngầm như
dòng sông tri thức tâm linh cuồn cuộn chảy mang theo phù sa bồi đắp màu mỡ cho
những cánh đồng văn chương nhưng cũng không ít cành cây củi mục mà không thể dừng
lại để vớt bỏ những thứ đó đi. Cô văn sĩ trẻ trung chỉ đáng tuổi con gái đầu
lòng của tôi, có nhắc nhở tôi vài lỗi chính tả như đáng lý say sưa lại viết
thành say xưa, cao su lại viết thành cao xu. Tôi cảm động vô cùng cám ơn cô nhiều
lắm. Nhưng cô bảo tôi nên nâng tác phẩm lên tầm cao hơn đừng mô tả quá chi tiết
cảnh tôi và Soan âu yếm nhau dưới gốc cây bàng ở sân ga Việt Trì, hãy cắt bỏ đoạn
này đi…
Trong khi tôi đang say sưa viết những dòng hồi ký theo lối
tiểu thuyết ái tình lãng mạn từng chương hồi này thì có một cô kiều nữ xinh xắn
vô cùng hỏi tôi trong khung chat, cô tự giới thiệu mình cũng là văn sĩ, cô ta
cũng có nhiều truyện ngắn đăng trong báo văn nghệ, cô là hội viên của hội nhà
văn Việt Nam, đã học xong chương trình đại học văn khoa từ lâu. Cô ta hỏi rằng
tôi làm nghề gì ở bên Đức, tôi có con ở Việt Nam không, tên thật của tôi là gì?
Cô ta khen ngơị tôi: Anh viết hay quá, chính anh mới đáng là bậc thày của em về
nghề viết văn. Tôi bảo: Cô nhà văn xinh đẹp đáng yêu ơi, lời khen của cô như
duyên phận tiền kiếp từ ngàn năm nay cô đã trao tặng lại cho tôi, nhưng tiếc rằng
tôi đã già rồi bây giờ chỉ là một ông lão đã về hưu. Tôi chỉ là một người công
nhân làm nghề thợ tiện thợ hàn và hàng trăm thứ nghề tạp nham khác để kiếm tiền
nuôi thân nuôi vợ con.
Cơ bản thời gian đó tôi vẫn là tình bơ vơ, của đáng tội
cũng có vài mối tình tạp nham, vài cuộc ân ái truy hoan nhưng không thể gọi là
tình yêu được, nên tôi không muốn đưa vào tập hồi ký này kẻo mang tiếng là
chuyên kể chuyện dâm dục rồi đăng tải lên mạng Internet nhằm đầu độc thế hệ trẻ.
Nhưng phải công nhận tôi rất được lòng các cô gái, được lòng giới đàn bà. Phần
lớn người ta khen tôi hào hoa phong nhã, cách nói chuyện rất có duyên, khôi hài
dí dỏm…
Một buổi chiều tôi vô tình gặp Minh ở phố Hàng Đậu, em tỏ
ra hối hận vì cách đối xử khiếm nhã với tôi và tôi không đến thăm em nữa và cả
Lan người em gái xinh tươi kiều diễm của Minh tôi cũng quên luôn.
Tôi không biết làm sao để tiếp cận được với Lan, em đang
là sinh viên đại học năm thứ nhất. Cái ao nhà ông bác sĩ viện trưởng có hai con
cá trắm trắng. Tôi lăm le tấp tểnh vác cần câu đến chỉ mong câu được con cá em
bự hơn. Nên tôi rủ thằng Thuận phóng xe máy đến nhà chơi. Minh tinh ý lắm, biết
thừa tôi chẳng tơ tưởng gì đến mình, nên em không tiếp tôi mà mấy tuần trước
ngày sinh nhật em còn mời tôi đến dự. Cũng có một chị họ hàng lấy chồng ở Nga
cũng đến chơi. Em hân hoan giới thiệu với chị về tôi, mà nay em tỏ ra lạnh nhạt,
và đẩy người anh trai cả mới đi bộ đội về tiếp chuyện hai thằng chúng tôi. Chuyện
trò vơ váo vài câu tôi xin phép ra về, tôi lồng lộn phóng xe máy như điên như dại
trên đường phố Hà Nội. Thằng Thuận ngồi phía sau phải năn nỉ tôi, giảm tốc độ,
nó an ủi tôi.
Ngay từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ khác người, nghịch ngượm
như quỷ sứ lớn lên chẳng giống ai? Người ta bảo phải kính đảng yêu bác. Nhưng
khi đi bộ đội về tôi tự hỏi làm sao cứ phải kính đảng yêu bác. Đảng là ai? Khi
tôi muốn đi học thành tài đảng kiếm cớ này cớ khác ngăn cản tôi. Còn yêu bác tại
sao tôi phải yêu bác, bác là một ông già đã chết, còn tôi là trai tráng, tôi có
pê đê đồng bóng đâu mà tôi cứ phải yêu ông ấy? Mẹ tôi làm công việc quét dọn ở lăng
ông, mẹ xì cho tôi cái vé đi thăm. Tôi tự hỏi đi xem triển lãm một cái xác người
có gì mà vui. Đời tôi không phải là đã từng chứng kiến nhiều cái xác chết, người
chết trôi, chết vì tàu hỏa nghiến phăng đứt đôi, cái xác chú rể tôi bị trói gô
khi người ta mổ xẻ chú trong vụ tai nạn ô tô, xác trung đội trưởng Lộc bị chết
vì cuốc phải bom bi vân vân và vân vân…
Bố mẹ tôi
bảo lấy vợ đi, muốn lấy ai thì lấy tùy ý. Tôi thấy bố mẹ tôi nó có lý. Tôi đã
27 tuổi, rồi sẽ 28, rồi 29 cứ cái đà này kéo phải dài đến 30 tuổi mà không có vợ
là một điều sỉ nhục đối với tôi, bản tính tôi cao ngạo mà phải chịu ế vợ? Tôi
không muốn cảnh chagià con cọc, mai này
tôi 60 tuổi ít nhất thì con đầu lòng của tôi phải trên 30 tuổi thì tôi mới vui
lòng. Tôi đến nhà thằng bạn ngày xưa học cùng lớp, nó bị viêm tai giữa chảy mủ
bị thủng một lỗ nhỏ điếc đặc bên tai phải mà cũng đi học đại học sư phạm khoa
tiếng Anh sau khi đi bộ đội về. Em gái nó đã lớn xinh đẹp kiều diễm thích chơi đàn
ghi ta. Nhưng tôi nhìn bộ dạng biết thừa là gái phong trần, em muốn tôi dẫn em đi
chơi cốt chỉ để ăn ké uống ké… Tôi không đem lòng yêu em nhưng cũng dẫn đi chơi
lang thang. Em đến nhà tôi, mẹ tôi dò hỏi biết em thuộc diện lười biếng chả nghề
ngỗng gì, mẹ cản tôi không nên quan hệ. Mẹ sợ tôi lấy em về làm vợ mẹ không trị
nổi, tôi chỉ tủm tỉm cười không nói gì…
Nếu người ta bảo: Ái tình là một tôn giáo, là một chủ
nghĩa thì tôi là một tín đồ trung thành của tôn giáo này là một chiến sĩ đấu
tranh cho tự do của chủ nghĩa ái tình. Nghĩa là không ai ép buộc ai, không ai
dùng thủ đoạn hay tiền bạc để lường gạt ai. Tình yêu vĩnh cửu hay tình yêu tạm
thời có giai đoạn hoàn toàn do tự nguyện tự giác từ hai phía.
Thôi em đừng hỏi nhiều nữa, em hãy cởi quần ra nằm xuống
bên cạnh chị. Tôi rón rén nằm bên cạnh chị, cả hai nằm nghiêng úp thìa vào
nhau. Chị rơm rớm nước mắt chị kể về cuộc đời chị khổ lắm. Má chị là người miền
Nam tập kết ra Bắc. Họ hàng trong Nam chả còn ai, họ đi di tản sang Mỹ hết cả rồi.
Chồng chị ruồng rẫy chị, cả đứa con gái cũng bỏ chị nó đang sống với bố nó và
ông bà nội. Tôi chỉ biết vỗ về an ủi chị. Chị hỏi em đã có người yêu chưa? Tôi
nghẹn ngào đời em cũng long đong về đường tình duyên lắm chị ạ. Chuyện dài lắm
từ từ em sẽ kể hết cho chị nghe.
Một buổi chiều nhà tôi đang ăn cơm chuẩn bị thu dọn mâm, bỗng
có tiếng trẻ con xôn xao trên đường, chị hỏi thăm nhà tôi. Tôi mời chị vào nhà,
mời chị xơi nước. Tôi quay sang giới thiệu với bố tôi đây là chị H một nghệ sĩ
ngâm thơ nổi tiếng, diễn viên hát cải lương. Bố tôi tủm tỉm cười bảo: Tôi cũng
từng nghe cô ngâm thơ trên đài tiếng nói Việt Nam. Tôi bảo chị chờ em một chút,
em còn ăn cơm chóng vánh thôi, sau em phóng xe đưa chị đi biểu diễn tối nay. Chị
bảo tôi cứ ăn từ từ, chị lấy cuốn sổ ra hí hoáy ghi chép. Sau này bà hàng nước
trên đường tỏ ra bất mãn, vì bà ta thấy tôi thỉnh thoảng lên uống nước cứ rì rầm
nói chuyện với con gái bà. Con gái bà đẹp
da ngăm ngăm đen, thuộc loại đen ròn rất đáng yêu. Nhiều người trong khu tập thể
cứ đoán già đoán non tôi sẽ làm con rể bà ta…
Tôi là kẻ kiêu hùng ngã mạn, không dám nhận mình là linh
khí của trời đất, do âm dương ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tạo thành là hòn đá
sót lại của bà Nữ Oa khi vá trời, gọi là hòn thông linh bảo ngọc được đầu thai
vào gia đình họ Giả mà thành Giả Bảo Ngọc còn nàng là Lâm Đại Ngọc trong tiểu
thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Tôi tự nghĩ mình là kẻ trí dũng có thừa, cũng có thể coi
là giòng giõi trâm anh thế phiệt, văn chương tốt đất nết nhà. Kể cả thời cộng sản
cũng không phải là lép vế trong xã hội, ông bà nội tôi cũng có mấy bằng tổ quốc
ghi công. Bản thân tôi cũng từng trong nam ngoài bắc, lăn lộn khói lửa, vào sống
ra chết. Các ngón đời xông pha xã hội đã từng nếm trải, mới 27 tuổi đời là một
người đàn ông vững trãi. Tôi khá đẹp trai khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao,
tuy không cao to như người ta, nhưng khỏe mạnh không bệnh tật là quý rồi.
Tôi yêu M và M có yêu tôi không? Có chứ, rất yêu có khi
còn hơn cả tôi yêu M. Tôi yêu M vì cái gì? Tôi thấy em rất ngoan, lúc nào cũng
thỏ thẻ bên tôi. Còn tôi là một ngã lắm mồm lắm miệng dọc đường ngồi trên xe
máy hay trên xe đạp thì nghe tôi kể hết chuyện nọ tới chuyện kia... Thấy tôi
khi giao tiếp với những thành phần trí thức thì tỏ ra hào hoa phong nhã, lịch
lãm văn chương. Thấy tôi tiếp xúc với đám giang hồ anh chị thì tỏ ra sắc sảo
ranh ma. M yêu tôi, chắc chắn không phải chỉ vì tôi mới đi Tây về, mà vì cách
ôm ấp vuốt ve cưng nựng, làm dục vong của M cũng nổi lên điên cuồng. Nhưng vì M
còn nghe lời mẹ căn dặn mà không dám ăn nằm với tôi cho đã cơn nghiền. M cũng
muốn cưới mau mau chứ không để tôi cứ kiểu này mãi thì làm sao mà chịu nổi…? Lợn
bị treo cám, thèm lắm mà không được ăn. Có khác chi là một hình phạt tự đày đọa
mình cả về tinh thần lẫn thể xác…Con người bằng xương bằng thịt chứ có phải gỗ
đá sắt thép đâu?
Con người ta sống không thể không có tình yêu, đỉnh cao của
tình yêu là khoái cảm xác thịt nhục dục sau mới đến lý trí. Có người phụ nữ nói
thẳng với tôi trên mạng Facebook: Nghe anh nói chuyện sao mà dâm đãng bệnh hoạn
vô cùng. Nhưng lạ thay chỉ có một người nói với tôi như vậy, còn đa số lại
thích nghe tôi viết văn tả cảnh thác loạn tục tĩu riêng tư với họ. Họ mê man
sung sướng rất hạnh phúc nghe một thi sĩ tình thơ kiêm văn sĩ tả cảnh làm tình
bằng trỉ tưởng tượng phong phú như vậy như một đặc ân của tạo hoá ban tặng
riêng cho họ một cách phiêu linh thầm kín có thanh có tục một cách hài hòa thú vị hấp
dẫn vô cùng.
Số tôi sinh ra là để long đong lận đận trên trường đời và
trường tình. Đời tôi là một chuỗi dài tắm bằng nước mắt của đàn bà. Bố tôi đã
giới thiệu nàng cho tôi, chị gái và anh rể cũng muốn vun đắp cho mầm xanh ái
tình của tôi và nàng nảy nở. M quả là đẹp thật từ khi sinh ra tôi chưa thấy cô
gái nào đẹp như nàng. Nàng có khuân mặt hao hao giống N nhưng nàng trắng trẻo hồng
hào toàn thân ngồn ngộn tràn trề nhựa sống hơn N. Người con gái ngaỳ xưa ở bên Đức
da ngăm đen, sau vài tháng lại trở nên vàng ệch và tôi đã ngao ngán lặng lẽ bỏ
đi không thèm ngoảnh mặt lại nhìn và tôi coi như gái có chồng là thứ không thể
xài lại được nữa, dù cho là có xài tạm trong những lúc trái gió trở trời cũng
xin miễn cho.