Thứ Ba, 7 tháng 1, 2020

Lăn Lộn Trường Tình (14)


Truyện dài của Lu Hà phần 14

Tôi đang mê man theo dòng hồi tưởng như mạch nước ngầm như dòng sông tri thức tâm linh cuồn cuộn chảy mang theo phù sa bồi đắp màu mỡ cho những cánh đồng văn chương nhưng cũng không ít cành cây củi mục mà không thể dừng lại để vớt bỏ những thứ đó đi. Cô văn sĩ trẻ trung chỉ đáng tuổi con gái đầu lòng của tôi, có nhắc nhở tôi vài lỗi chính tả như đáng lý say sưa lại viết thành say xưa, cao su lại viết thành cao xu. Tôi cảm động vô cùng cám ơn cô nhiều lắm. Nhưng cô bảo tôi nên nâng tác phẩm lên tầm cao hơn đừng mô tả quá chi tiết cảnh tôi và Soan âu yếm nhau dưới gốc cây bàng ở sân ga Việt Trì, hãy cắt bỏ đoạn này đi…

Lăn Lộn Trường Tình (13)


Truyện dài của Lu Hà phần 13

Trong khi tôi đang say sưa viết những dòng hồi ký theo lối tiểu thuyết ái tình lãng mạn từng chương hồi này thì có một cô kiều nữ xinh xắn vô cùng hỏi tôi trong khung chat, cô tự giới thiệu mình cũng là văn sĩ, cô ta cũng có nhiều truyện ngắn đăng trong báo văn nghệ, cô là hội viên của hội nhà văn Việt Nam, đã học xong chương trình đại học văn khoa từ lâu. Cô ta hỏi rằng tôi làm nghề gì ở bên Đức, tôi có con ở Việt Nam không, tên thật của tôi là gì? Cô ta khen ngơị tôi: Anh viết hay quá, chính anh mới đáng là bậc thày của em về nghề viết văn. Tôi bảo: Cô nhà văn xinh đẹp đáng yêu ơi, lời khen của cô như duyên phận tiền kiếp từ ngàn năm nay cô đã trao tặng lại cho tôi, nhưng tiếc rằng tôi đã già rồi bây giờ chỉ là một ông lão đã về hưu. Tôi chỉ là một người công nhân làm nghề thợ tiện thợ hàn và hàng trăm thứ nghề tạp nham khác để kiếm tiền nuôi thân nuôi vợ con.

Lăn Lộn Trường Tinh ( 12)


Truyện dài của Lu Hà phần 12

Cơ bản thời gian đó tôi vẫn là tình bơ vơ, của đáng tội cũng có vài mối tình tạp nham, vài cuộc ân ái truy hoan nhưng không thể gọi là tình yêu được, nên tôi không muốn đưa vào tập hồi ký này kẻo mang tiếng là chuyên kể chuyện dâm dục rồi đăng tải lên mạng Internet nhằm đầu độc thế hệ trẻ. Nhưng phải công nhận tôi rất được lòng các cô gái, được lòng giới đàn bà. Phần lớn người ta khen tôi hào hoa phong nhã, cách nói chuyện rất có duyên, khôi hài dí dỏm…
Một buổi chiều tôi vô tình gặp Minh ở phố Hàng Đậu, em tỏ ra hối hận vì cách đối xử khiếm nhã với tôi và tôi không đến thăm em nữa và cả Lan người em gái xinh tươi kiều diễm của Minh tôi cũng quên luôn.

Lăn Lộn Trường Tình (11)


Truyện dài của Lu Hà phần 11

Tôi không biết làm sao để tiếp cận được với Lan, em đang là sinh viên đại học năm thứ nhất. Cái ao nhà ông bác sĩ viện trưởng có hai con cá trắm trắng. Tôi lăm le tấp tểnh vác cần câu đến chỉ mong câu được con cá em bự hơn. Nên tôi rủ thằng Thuận phóng xe máy đến nhà chơi. Minh tinh ý lắm, biết thừa tôi chẳng tơ tưởng gì đến mình, nên em không tiếp tôi mà mấy tuần trước ngày sinh nhật em còn mời tôi đến dự. Cũng có một chị họ hàng lấy chồng ở Nga cũng đến chơi. Em hân hoan giới thiệu với chị về tôi, mà nay em tỏ ra lạnh nhạt, và đẩy người anh trai cả mới đi bộ đội về tiếp chuyện hai thằng chúng tôi. Chuyện trò vơ váo vài câu tôi xin phép ra về, tôi lồng lộn phóng xe máy như điên như dại trên đường phố Hà Nội. Thằng Thuận ngồi phía sau phải năn nỉ tôi, giảm tốc độ, nó an ủi tôi.

Lăn Lộn Trường Tình (10)


Truyện dài của Lu Hà phần 10

Ngay từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ khác người, nghịch ngượm như quỷ sứ lớn lên chẳng giống ai? Người ta bảo phải kính đảng yêu bác. Nhưng khi đi bộ đội về tôi tự hỏi làm sao cứ phải kính đảng yêu bác. Đảng là ai? Khi tôi muốn đi học thành tài đảng kiếm cớ này cớ khác ngăn cản tôi. Còn yêu bác tại sao tôi phải yêu bác, bác là một ông già đã chết, còn tôi là trai tráng, tôi có pê đê đồng bóng đâu mà tôi cứ phải yêu ông ấy? Mẹ tôi làm công việc quét dọn ở lăng ông, mẹ xì cho tôi cái vé đi thăm. Tôi tự hỏi đi xem triển lãm một cái xác người có gì mà vui. Đời tôi không phải là đã từng chứng kiến nhiều cái xác chết, người chết trôi, chết vì tàu hỏa nghiến phăng đứt đôi, cái xác chú rể tôi bị trói gô khi người ta mổ xẻ chú trong vụ tai nạn ô tô, xác trung đội trưởng Lộc bị chết vì cuốc phải bom bi  vân vân và vân vân…

Lăn Lộn Trường Tình (9)


Truyện dài của Lu Hà phần 9

Bố mẹ tôi bảo lấy vợ đi, muốn lấy ai thì lấy tùy ý. Tôi thấy bố mẹ tôi nó có lý. Tôi đã 27 tuổi, rồi sẽ 28, rồi 29 cứ cái đà này kéo phải dài đến 30 tuổi mà không có vợ là một điều sỉ nhục đối với tôi, bản tính tôi cao ngạo mà phải chịu ế vợ? Tôi không muốn cảnh cha  già con cọc, mai này tôi 60 tuổi ít nhất thì con đầu lòng của tôi phải trên 30 tuổi thì tôi mới vui lòng. Tôi đến nhà thằng bạn ngày xưa học cùng lớp, nó bị viêm tai giữa chảy mủ bị thủng một lỗ nhỏ điếc đặc bên tai phải mà cũng đi học đại học sư phạm khoa tiếng Anh sau khi đi bộ đội về. Em gái nó đã lớn xinh đẹp kiều diễm thích chơi đàn ghi ta. Nhưng tôi nhìn bộ dạng biết thừa là gái phong trần, em muốn tôi dẫn em đi chơi cốt chỉ để ăn ké uống ké… Tôi không đem lòng yêu em nhưng cũng dẫn đi chơi lang thang. Em đến nhà tôi, mẹ tôi dò hỏi biết em thuộc diện lười biếng chả nghề ngỗng gì, mẹ cản tôi không nên quan hệ. Mẹ sợ tôi lấy em về làm vợ mẹ không trị nổi, tôi chỉ tủm tỉm cười không nói gì…

Lăn Lộn Trường Tình (8)


Truyện dài của Lu Hà phần 8

Nếu người ta bảo: Ái tình là một tôn giáo, là một chủ nghĩa thì tôi là một tín đồ trung thành của tôn giáo này là một chiến sĩ đấu tranh cho tự do của chủ nghĩa ái tình. Nghĩa là không ai ép buộc ai, không ai dùng thủ đoạn hay tiền bạc để lường gạt ai. Tình yêu vĩnh cửu hay tình yêu tạm thời có giai đoạn hoàn toàn do tự nguyện tự giác từ hai phía.

Lăn Lộn Trường Tình (7)


Truyện dài của Lu Hà phần 7

Thôi em đừng hỏi nhiều nữa, em hãy cởi quần ra nằm xuống bên cạnh chị. Tôi rón rén nằm bên cạnh chị, cả hai nằm nghiêng úp thìa vào nhau. Chị rơm rớm nước mắt chị kể về cuộc đời chị khổ lắm. Má chị là người miền Nam tập kết ra Bắc. Họ hàng trong Nam chả còn ai, họ đi di tản sang Mỹ hết cả rồi. Chồng chị ruồng rẫy chị, cả đứa con gái cũng bỏ chị nó đang sống với bố nó và ông bà nội. Tôi chỉ biết vỗ về an ủi chị. Chị hỏi em đã có người yêu chưa? Tôi nghẹn ngào đời em cũng long đong về đường tình duyên lắm chị ạ. Chuyện dài lắm từ từ em sẽ kể hết cho chị nghe.

Lăn Lộn Trường Tình (6)


Truyện dài của Lu Hà Phần 6

Một buổi chiều nhà tôi đang ăn cơm chuẩn bị thu dọn mâm, bỗng có tiếng trẻ con xôn xao trên đường, chị hỏi thăm nhà tôi. Tôi mời chị vào nhà, mời chị xơi nước. Tôi quay sang giới thiệu với bố tôi đây là chị H một nghệ sĩ ngâm thơ nổi tiếng, diễn viên hát cải lương. Bố tôi tủm tỉm cười bảo: Tôi cũng từng nghe cô ngâm thơ trên đài tiếng nói Việt Nam. Tôi bảo chị chờ em một chút, em còn ăn cơm chóng vánh thôi, sau em phóng xe đưa chị đi biểu diễn tối nay. Chị bảo tôi cứ ăn từ từ, chị lấy cuốn sổ ra hí hoáy ghi chép. Sau này bà hàng nước trên đường tỏ ra bất mãn, vì bà ta thấy tôi thỉnh thoảng lên uống nước cứ rì rầm nói chuyện với con  gái bà. Con gái bà đẹp da ngăm ngăm đen, thuộc loại đen ròn rất đáng yêu. Nhiều người trong khu tập thể cứ đoán già đoán non tôi sẽ làm con rể bà ta…

Lăn Lộn Trường Tình (5)


Truyện dài của Lu Hà phần 5

Tôi là kẻ kiêu hùng ngã mạn, không dám nhận mình là linh khí của trời đất, do âm dương ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tạo thành là hòn đá sót lại của bà Nữ Oa khi vá trời, gọi là hòn thông linh bảo ngọc được đầu thai vào gia đình họ Giả mà thành Giả Bảo Ngọc còn nàng là Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Kẻ dung mạo hương lồng ngọc giát
Ví phong tư rồng cuốn phượng sa
Trông như hoa mai tuyết phủ
Sạch như bông huệ sương pha…

Lăn Lộn Trường Tình (4)


Truyện dài của Lu Hà phần 4

Tôi tự nghĩ mình là kẻ trí dũng có thừa, cũng có thể coi là giòng giõi trâm anh thế phiệt, văn chương tốt đất nết nhà. Kể cả thời cộng sản cũng không phải là lép vế trong xã hội, ông bà nội tôi cũng có mấy bằng tổ quốc ghi công. Bản thân tôi cũng từng trong nam ngoài bắc, lăn lộn khói lửa, vào sống ra chết. Các ngón đời xông pha xã hội đã từng nếm trải, mới 27 tuổi đời là một người đàn ông vững trãi. Tôi khá đẹp trai khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, tuy không cao to như người ta, nhưng khỏe mạnh không bệnh tật là quý rồi.

Lăn Lộn Trường Tình (3)


Truyện dài của Lu Hà phần 3

Tôi yêu M và M có yêu tôi không? Có chứ, rất yêu có khi còn hơn cả tôi yêu M. Tôi yêu M vì cái gì? Tôi thấy em rất ngoan, lúc nào cũng thỏ thẻ bên tôi. Còn tôi là một ngã lắm mồm lắm miệng dọc đường ngồi trên xe máy hay trên xe đạp thì nghe tôi kể hết chuyện nọ tới chuyện kia... Thấy tôi khi giao tiếp với những thành phần trí thức thì tỏ ra hào hoa phong nhã, lịch lãm văn chương. Thấy tôi tiếp xúc với đám giang hồ anh chị thì tỏ ra sắc sảo ranh ma. M yêu tôi, chắc chắn không phải chỉ vì tôi mới đi Tây về, mà vì cách ôm ấp vuốt ve cưng nựng, làm dục vong của M cũng nổi lên điên cuồng. Nhưng vì M còn nghe lời mẹ căn dặn mà không dám ăn nằm với tôi cho đã cơn nghiền. M cũng muốn cưới mau mau chứ không để tôi cứ kiểu này mãi thì làm sao mà chịu nổi…? Lợn bị treo cám, thèm lắm mà không được ăn. Có khác chi là một hình phạt tự đày đọa mình cả về tinh thần lẫn thể xác…Con người bằng xương bằng thịt chứ có phải gỗ đá sắt thép đâu?

Lăn Lộn Trường Tình (2)


Truyện dài của Lu Hà phần 2

Con người ta sống không thể không có tình yêu, đỉnh cao của tình yêu là khoái cảm xác thịt nhục dục sau mới đến lý trí. Có người phụ nữ nói thẳng với tôi trên mạng Facebook: Nghe anh nói chuyện sao mà dâm đãng bệnh hoạn vô cùng. Nhưng lạ thay chỉ có một người nói với tôi như vậy, còn đa số lại thích nghe tôi viết văn tả cảnh thác loạn tục tĩu riêng tư với họ. Họ mê man sung sướng rất hạnh phúc nghe một thi sĩ tình thơ kiêm văn sĩ tả cảnh làm tình bằng trỉ tưởng tượng phong phú như vậy như một đặc ân của tạo hoá ban tặng riêng cho họ một cách phiêu linh thầm kín có thanh có tục một cách hài hòa thú vị hấp dẫn vô cùng.

CHƯƠNG IX. Lăn Lộn Trường Tình (1)


Truyện dài của Lu Hà phần 1

Số tôi sinh ra là để long đong lận đận trên trường đời và trường tình. Đời tôi là một chuỗi dài tắm bằng nước mắt của đàn bà. Bố tôi đã giới thiệu nàng cho tôi, chị gái và anh rể cũng muốn vun đắp cho mầm xanh ái tình của tôi và nàng nảy nở. M quả là đẹp thật từ khi sinh ra tôi chưa thấy cô gái nào đẹp như nàng. Nàng có khuân mặt hao hao giống N nhưng nàng trắng trẻo hồng hào toàn thân ngồn ngộn tràn trề nhựa sống hơn N. Người con gái ngaỳ xưa ở bên Đức da ngăm đen, sau vài tháng lại trở nên vàng ệch và tôi đã ngao ngán lặng lẽ bỏ đi không thèm ngoảnh mặt lại nhìn và tôi coi như gái có chồng là thứ không thể xài lại được nữa, dù cho là có xài tạm trong những lúc trái gió trở trời cũng xin miễn cho.

Lu Hà Và Lê Ngọc Hân


Sầu Ly Ai Oán
Trường ca cảm thán nàng Lê Ngọc Hân: Ai Tư Vãn

Ai Tư Vãn, tiếng khóc than
Điếu văn Hoàng Hậu ngút ngàn khổ đau
Trải qua đại nạn bể dâu
Xe rồng hun hút dãi dầu khói hương

Cầu tiên đỉnh núi thê lương
Thềm hoa hiu hắt đoạn trường phong vân
Tơ duyên sao nỡ rút dần
Trời cao thăm thẳm tủi thân má đào

Cờ vàng Bắc phạt xôn xao
Anh hùng mã thượng chiến bào máu pha
Sông hồng cuồn cuộn phù sa
Phụ Hoàng vâng mệnh ngọc ngà vu quy

Phụng long áo gấm quạt quỳ
Se tơ kết khóc tà huy ráng chiều
Phú Xuân thục nữ mĩ miều
Giang Nam Đồng Tước yêu kiều kém chi?

Ái tình sâu nặng lâm tri
Ngàn năm xanh ngắt đền nghì trúc mai
Thanh tao rất mực chương đài
Nửa đường đứt gánh đêm dài lệ chan

Ngọc Hân thiên bảo ứa tràn
Hoa phong bày tỏ nồng nàn xinh tươi
Ai ngờ giông tố tả tơi
Bể vùi sông dập cảnh đời biệt ly

Mùa hè nắng đổ kinh kỳ
Mưa thu trái tiết nhung y đầm đìa
Xiết bao hoảng sợ chia lìa
Miếu thần cầu đảo mấy thìa thuốc tiên

Danh y đón khắp mọi miền
Hẹp hòi con tạo quy tiên chầu trời
Đau thương tang tóc muôn nơi
Nhân gian sầu cảm lệ rơi thảo trùng

Kiếp này trọn nghĩa thủy chung
Bi hoan tán tụ hãi hùng vó câu
Xe loan khấp khểnh qua cầu
Nại Hà nức nở mái đầu tuyết sương

Cậy ai đá lấp sông thương
Lẻ loi phận thiếp thê lương khóc chồng
Tỳ bà gảy khúc tang bồng
Hồn ma bóng quế qua sông anh hùng

Hành quân bóng tối mịt mùng
Người khiêng kẻ võng lạnh lùng gió may
Mơ màng bao nỗi đắng cay
Bàng hoàng tỉnh giấc còn say với tình

Đống Đa tướng sĩ thiên đình
Ngọc Hồi sấm sét tinh binh bất ngờ
Canh ba gà gáy xác xơ
Phòng the quá bụa giấc mơ tủi hờn

Trăng lên sướt mướt đòi cơn
Bên rèm cửa sổ chập chờn dáng ai
Mặt rồng khắc khổ u hoài
Oai phong tột đỉnh tuyền đài thẳm sâu

Thôi đành xuống tóc xin cầu
Giai không tứ đại ngọc châu vẹn tuyền
Ba sinh tìm lại cơ duyên
Nghìn năm hương lửa thuyền quyên tuyết đào

Trộm nghe Thang Võ anh hào
Công lao đế nghiệp thọ cao mệnh trời
Giúp dân cứu nước thương đời
Công trình Nghiêu Thuấn lòng người tạc ghi

Chồng ta nào có kém gì?
Mà sao mệnh yểu chim di nấm mồ
Xót xa vận nước cơ đồ
Giọt châu lã chã liễu bồ thiết tha

Ngậm ngùi di chiếu lan xa
Đất trời ảm đạm nhân hà thảm thê
Chập chờn nửa tỉnh nửa mê
Mối sầu ai gỡ ê chề tiệc hoa

Chữ tòng khóe hạnh nhạt nhòa
Đền ơn mưa móc thái hòa dân an
Thân còn thể phách mê man
Lần theo bồng đảo suối ngàn hồn mây

Bần thần giây phút ngất ngây
Thiếp chàng đàm thoại vui vầy thâu canh
Bình minh chim hót trên cành
Mỉa mai oanh yến kinh thành lìa xa?

Âm dương đôi ngả ta bà
Hoàng hôn đom đóm bóng ma vật vờ
Thương hai trẻ nhỏ ngây thơ
Mất cha côi cút bơ vơ gọi hoài

Tưởng rằng lạc trốn thiên nhai
Tiếng gà  xao xác đêm dài chiêm bao
Vật mình ôm gối khát khao
Ngọc Kinh xa lắc ngày nào tới nơi ?

Cúng sao giải hạn cầu trời
Khối tình chôn chặt cạn lời nước non
Tình xưa gang tấc đâu còn
Trước sân bóng nguyệt lầu son dãi dề

Sính ca thổn thức não nề
Tay ngà vuốt phím bốn bề lửa thiêu
Ngẩn ngơ hồn lạc phiêu diêu
Tử quy giục giã sáo diều đứt dây

Đông tây buồm trắng chật đầy
Cửa sông quằn quại bóng cây rườm rà
Trông nam thấy cánh nhạn sa
Ngóng về phương bắc bao la chừng nào?

Tỳ bà xé mảnh yếm đào
Hán cung thuở nọ nghẹn ngào Chiêu Quân
Cõi tiên chẳng vướng bụi trần
Chung gương lược trải tần ngần mặt hoa

Linh sàng bài vị khói nhòa
Gót lân lẫm chẫm trước tòa đài hương
Áo gai mũ cói tang thương
Xác ve gầy yếu thê lương má hồng

Hai hàng văn võ tam công
Bàn dân thiên hạ ngóng trông tiên hoàng
Hang cùng ngõ hẻm hoang mang
Kẻ sơ còn thế họ hàng người thân

Ngồi trông héo hắt gốc phần
Khẳng khiu gầy guộc tấm thân cát đằng
Sân chùa ảm đạm mây giăng
Tụng kinh gõ mõ tuyết hằng giá băng

Giọt mưa thánh thót đất bằng
Kim Tiên quy ẩn xích thằng kiếp sau
Chiêu Nghi lòng mẹ buồn rầu
Thương con nhớ cháu mái đầu bạc phơ

Oán thù ai dễ làm ngơ
Vua quan nhà Nguyễn đợi chờ một khi
Vạc dầu xử tội lăng trì
Phanh thây tứ mã tình nghi xa gần

Áo nâu lầm lũi chân trần
Bùn lầy tay lấm che thân ngọc ngà
Sương mờ sầu tủi Hằng Nga
Hai vầng nhật nguyệt cảnh nhà chứng cho!

Lần hồi bữa đói bữa no
Trăm tai nghìn mắt rình mò sớm hôm
Nửa đêm con sốt mẹ ôm
Mưa rầm rả rích cá tôm khóc thầm!

Ngọn đèn leo lắt lầm rầm
Bát nhang tàn muội tím bầm ruột gan
Bụi hồng vó ngựa quan san
Ghập ghềnh sỏi đá thông ngàn gió khơi

Thuyền đò cách trở chơi vơi
Hai con nhỏ dại khóc cười bơ vơ
Xa xăm chàng có đâu ngờ
Bỗng dưng đời thiếp xác xơ thế này?

Bồ hòn ngậm đắng nuốt cay
Triều đình đổ nát vần xoay gian thần
Tôi trung kẻ sĩ mất dần
Tây Sơn chán nản xa gần lao đao

Mặc cho họ ngoại xới cào
Nỡ nào để giọt máu đào chảy xuôi?
Tình thâm cốt nhục than ôi!
Tham quan ô lại thịt xôi bầy đàn

Qui Nhơn thành quách lụi tàn
Màn trời chiếu đất khóc than dân tình
Hùm beo Gia Định rập rình
Làm sao cự nổi thất kinh ngai vàng

Trăm năm cơ nghiệp phũ phàng
Nghìn năm tiếng để bẽ bàng đế vương
Hồn thiêng chín suối tỏ tường
Bát cơm chén nước khói hương cúng rường

Người khôn kẻ khó qua đường
Sẻ san chia sớt tình thương mặn mòi
Cô đơn bồ liễu lẻ loi
Chuông chùa Thiên Mụ thiệt thòi lan xa

Còn đâu mình ngọc da ngà
Sắt cầm dìu dặt thiết tha thuở nào
Thu ba vàng võ hư hao
Nửa vầng trăng khuyết lệ trào mưa sa

Luân hồi trong cõi ta bà
Kiếp sau gặp lại xót xa yếm đào
Hàn huyên chồng vợ nghẹn ngào
Vòng tay ôm ấp thì thào gió mây

Bần thần giây phút ngất ngây
Nỉ non chưa hết vui vầy biệt ly
Giận hờn xé mảnh tang y
Mong chi cánh nhạn kinh kỳ giọt sương

Ngàn lau xa lắc thê lương
Cõi trời thăm thẳm dặm trường mù tăm
Tơ giăng cái kén dâu tằm
Cuốc kêu khắc khoải đêm nằm sầu mang

Ai hay mộng mị mơ màng
Nâu sồng ướt đẫm thiếp chàng rời xa
Xôn xao eo óc tiếng gà
Bàng hoàng ngồi dậy canh ba não nùng

Ngàn khơi sóng vỗ chập chùng
Bình minh thấp thoáng rợn rùng quân binh
Ngập sâu đồ thán chúng sinh
Cờ đen san sát điêu linh giống nòi!

Hóa công sao nỡ hẹp hòi
Để cho tiên đế về nơi suối vàng
Cơ đồ sự nghiệp dở dang
Nấm mồ vô chủ ngỡ ngàng đồng hoang

Quạ kêu nắng cháy chang chang
Một rừng xương cốt vành tang não nùng
Giang san bão tố mịt mùng
Ngàn năm tuyết hận anh hùng mấy ai ?

Rồng thiêng thác xuống tuyền đài
Hỏi rằng Nam Quốc anh tài tìm đâu?
Lăng trì vạc nấu sôi dầu
Trẻ già lăn lóc đầu lâu trợn trừng

Lẽ nào dân nước rửng rưng
Tiệc hoa nhà Nguyễn vui mừng chiến công
Thẻ bài cấm chợ ngăn sông
Sưu cao thuế nặng chất chồng dân đen

Công hầu bá tước bon chen
Ngựa xe nghễu nghện phận hèn kể chi
Chặt đầu giáo sĩ tu mi
Phương Tây đoạn tuyệt xá gì quốc huy

Lao nô khổ dịch biên thùy
Quan trường bán chữ ù lỳ sĩ phu
Trong nam ngoài bắc thâm thù
Ki Tô máu chảy mịt mù giang san

Kể sao cho hết bạo tàn
Sinh linh thảm khốc bần hàn khổ đau
Quả cà con cá lá rau
Lần hôì sớm tôí theo nhau lên rừng

Măng tre củ chuôi cầm chừng
Mẹ cha bóp bụng thắt lưng ruột cào
Tây Sơn tuấn kiệt thuở nào
Chồng ta dẫn dắt tự hào giang sơn

Quân Thanh một trận sạch trơn
Đống Đa còn đó chập chờn bóng ma
Càn Long phải sợ chồng ta
Trời gìa ác nghiệt mà ra thế này

Quảng Tây cầm chắc trong tay
Phút đâu tuột mất đắng cay lạc loài
Nam bang nuối tiếc mãi hòai
Ếch nằm đáy giếng thở dài sấm vang

Phất phơ kìa ngọn vàng
Còn ai mang vác vẻ vang bao đời
Ươn hèn quen thói ăn chơi
Căm tâm nô lệ lòng người phân ly

Quang Trung thế trận xuất kỳ
Một thời oanh liệt quân uy khải hoàn
Thần cơ diệu toán chu toàn
Công đồn diệt viện Thoát Hoan trống đồng

Chồng ta học tập cha ông
Rạch Gầm Xòai Mút hỏa công tung hoành
Thăng Long tốc chiến sử xanh
Hỏa lôi động đất oai danh thiên thần

Mưu sâu khét tiếng xa gần
Đại đao thế võ bôị phần hiểm nguy
Máu đào nhuộm đỏ nhung y
Bừng bừng khí thế quốc kỳ tung bay

Quân Nam càng đánh càng say
Xiêm La Chân Lạp dạn dày Ai lao
Liên minh Nguyễn Ánh năm nào
Rước voi dày mả bới đào vấy nên

Tham lam quyền quý bạc tiền
Đầu cơ tích trữ đảo điên giống nòi
Tứ bề vây hãm xăm xoi
Thanh Triều ngấp nghé cống đòi nhiêu khê

Ngoại giao thương thảo mọi bề
Nâng cao đời sống hẻ hê dân nghèo
Trẻ già trai gái mừng reo
Non xanh nước biếc trong veo suối nguồn

Chữ Nôm truyền dạy xóm thôn
Từ nay quốc chủ suy tôn thánh hiền
Á đông gốc rễ vững bền
Than ôi vận nước xoay liền một khi

Dặn dò trước lúc ra đi
Bề tôi thất tín ngu si tồi tàn
Gian thần tâm địa dã man
Chia bè kết cánh nát tan cơ đồ

Ngô Văn Sở, lắm mưu mô
Lừa thày phản bạn đào mồ chôn thây
Cha con chúng nó một bầy
Họ Bùi chia chác cáo cầy thịt xôi

Vũ Văn Dũng, kẻ bề tôi
Can trường đảm lược sục sôi căm hờn
Ngoài khơi quân Pháp chập chờn
Chiến thuyền sắt thép từng cơn sóng gầm

Khói hương nghi ngút khóc thầm
Bao nhiêu tâm sự tình thâm tỏ bày
Suối vàng ngậm đắng nuốt cay
Thương cho dân nước đọa đày can qua

Phú Xuân đồi tím sim mua
Hương Giang nước chảy bốn mùa quạnh hiu
Nhìn trông quang cảnh buồn thiu
Còn đâu hoa bướm dập dìu bên nhau

Ai hay thanh sắc phai màu
Bão giông thịnh nộ nát nhàu cỏ cây
Hai con nhỏ dại thơ ngây
Mái tranh dột nát canh chầy mẹ than

Lọ là đá cũng nát gan
Não lòng hoàng hậu bần hàn khổ đau
Đói nghèo bệnh tật đuổi nhau
Vào ra sớm tối dãi dầu nắng mưa!

Ngô Thì Nhậm cũng chẳng vừa
La Sơn Phu Tử sớm trưa luận bàn
Đại thần rường cột gian nan
Như Phan Huy Ích thân tàn đòn roi

Đặng Trần Thường nó xăm soi
Tiểu nhân hèn mọn trông coi pháp trường
Công hầu danh tướng tai ương
Thảm thê tổ yến xử đường oan gia

Dễ ai thọ hưởng tuổi già
Mình làm mình làm mình chịu đầm đìa máu tươi
Trăm năm mai mỉa tiếng cười
Oan khiên nghiệp chướng hại người hại ta

Trông ra bốn bể nhân hà
Thẳng ngay dường ấy xót xa chừng nào
Dương Tu uất hận máu trào
Chính nhân Hàn Tín anh hào mấy ai?

Đường trần sao lắm chông gai
Oan oan tương báo tuyền đài thảm thê
Bùi Thị Xuân trọn lời thề
Voi dày ngựa xéo chẳng hề sợ chi

Ngọc Hân khấn bái thầm thì
Chỉ nghe gió thoảng rầm rì bên tai
Nỗi niềm sầu hận u hoài
Ngoài sân giun dế bi ai não nề!

Giọt mưa thánh thót dãi dề
Quê hương xa cách chán chê phận mình
Vách tường chiếc bóng in hình
Mà sao xa lạ điêu linh hãi hùng?

Xung quanh vắng vẻ vô cùng
Bàn thờ lạnh lẽo rợn rùng hồn ma
Sương rơi ngọn cỏ quanh nhà
Dấu giày còn đó thiết tha đợi chờ?

Âm dương cách biệt đâu ngờ
Nghe làn gió thổi dật dờ hương sen
Chập chờn dáng dấp quen quen
Mặt rồng đẫm lệ bóng bóng đen lờ mờ?

Giật mình tiếng gọi u ơ
Thương hai trẻ nhỏ ngây thơ “ Phụ Hoàng“
Rình mò dòm ngó bên đàng
Mạch rừng tai vách trễ tràng trống canh

Buông tay phó mặc thôi đành
Rủi may phận thiếp mong manh liễu bồ
Ăn sương tiếng quạ sông hồ
Xiết bao kinh hãi nhấp nhô sóng cồn

Chiều thu chạng vạng hoàng hôn
Chập chờn đom đóm rủ hồn về chơi
Ngậm ngùi nước mắt tuôn rơi
Thương chàng lạnh lẽo ở nơi suối vàng!

13.8.2019 Lu Hà