Tình Yêu Là Gì?
Yêu là giết linh hồn một
nưả
Còn nưả kia tỉnh táo
làm người
Khi yêu mà phải thiệt
thòi
Dở khôn dở dại bồi hồi
nôn nao
Yêu tha thiết làm sao
cưỡng lại
Trái tim côi tê tái mảnh
hồn
Đợi chờ xao xuyến nụ
hôn
Băn khoăn khắc khoải bồn
chồn ngẩn ngơ
Cũng có lúc bơ phờ mệt
mỏi
Bởi tình yêu đắm đuối
hẹp hòi
Tương lai mờ mịt xa
xôi
Thân tàn ma dại cuộc đời
khổ đau
Yêu chan chưá thêu
thuà ngây ngất
Ruợu bồ đào ánh mắt
như ai
Tiên nga tấu nhạc bên
tai
Mưa ngàn sóng dội phôi
phai trăng ngà
Yêu cho lắm ghét nhau
cũng lắm
Lòng hận thù ảm đạm
thiên thu
Dìm nhau trong cõi mù
sa
Hồn ma tức tưởi la đà
trời mây
Yêu là để đắng cay tủi
nhục
Chịu âm thầm tan tác
điệu cười
Mà sao không nói nên lời
Vùng vằng giận dỗi suốt
đời chẳng quên
Kià những kẻ thuyền
quyên quân tử
Chữ tình yêu khó hiểu
làm sao
Mộng hồn ta cứ lao đao
Canh khuya trằn trọc
nghẹn ngào thở than...
Cõi trần thế gian nan
khổ tận
Vướng vào yêu lận đận
cho đời
Phù du trôi nổi luân hồi
Không yêu cũng khổ lạc
loài lẻ loi...!
27.10.2012 Lu Hà
Thương Hồ Xuân Hương
Tôi đã đọc thơ người
thiếu phụ
Thương vì một nỗi có
như không
Như con cuốc rũ giưã đồng
Phù du bèo bọt biển
đông nghẹn ngào
Thương cha mẹ nhện
nghèo giăng lưới
Vợ chồng Ngâu đắm đuối
bên sông
Ai người quân tử dám thương
Vấn vương một kẻ có chồng
cô đơn
Thương những lúc đông
buồn tê tái
"Kẻ đắp chăn bông
kẻ lạnh lùng"
Hồng nhan trơ cái non
cùng
Giang sơn bốn mặt não
nùng biển dâu
Thương lá rụng chân cầu
tơi tả
Từng muà xuân héo uá
thu tàn
Còn ai văn bá thi nhân
Thương trăng bàng bạc
cung đàn dở dang
Thương mái tóc bẽ bàng
sương muối
Mắt huyền đen tức tưởi
chiều tà
Trầm luân lận đận sa
bà
Hàng hiên lã chã nhạt
nhoà mưa rơi!
cảm tác khi đọc thơ Hồ
Xuân Hương: Thương
27.10.2012 Lu Hà
Ghen Tuông
Cô tình nhân cuả tôi
ơi!
Rằng tôi chỉ muốn cô
cười với tôi
Nhớ tôi những lúc xa
xôi
Gần nhau chan chưá bồi
hồi nụ hôn
Những đêm giá lạnh cô
đơn
Trong mơ cô chớ bồn chồn
với ai
Hồn thơ lạc lối thiên
thai
Thì cô trở lạị canh
dài tìm tôi
Đừng thơm dù đoá hoa
tươi
Lả lơi ôm gối chơi vơi
nưả vời
Chiều nay biển tắm
đông người
Bướm ong dìu dặt cô ơi
ở nhà
Xin cô chớ xức nước
hoa
Để làm ngây ngất người
qua bên đường
Cả khi đứng giưã cánh
đồng
Cô ơi chớ mặc quần hồng
áo nhung
Cô đừng đừng do dự ngại
ngùng
Gặp chàng trai trẻ lạnh
lùng bỏ đi
Mặc cho thiên hạ thầm
thì
Yến oanh khúc khích rầm
rì nhỏ to
Làn hơi cô thở dạt dào
Cho tôi đắm đuối cồn
cào nôn nao
Chân cô in dấu trên bờ
Chẳng ai được phép dẫm
vào thay tôi
Nghiã là ghen quá mà
thôi
Cô là tất cả riêng tôi
trọn đời
Ái ân chỉ một mình tôi
Tôi yêu cũng chỉ một
người như cô!
cảm tác khi đọc thơ
Nguyễn Bính: Ghen
27.10.2012 Lu Hà
Hãy Dối Lòng Đi
Bao nhiêu luạ đã xé rồi
Mà em vẫn chả chịu cười
hay sao
Lưả nồng rực rực dâng
cao
Mà con bướm trắng hững
hờ nhởn nhơ
Lòng anh như tấm luạ
đào
Tình anh như thể hoả
lò Diệm Sơn
Làn môi Bao Tự thắm
son
Yêu kiều da diết bồn
chồn nụ hôn
Má hồng phơn phớt đòi
cơn
Hương lan bát ngát tâm
hồn thơ ngây
Nỗi buồn càng ngấm
càng say
Trái tim xao xuyến đắng
cay bẽ bàng
Dù cho sông cạn phũ
phàng
Đoàn quân khát nước có
làng trồng mơ
Dù cho ước mộng vẩn vơ
Dối lòng anh viết bài
thơ nưả vời
Rằng em đang sắp sưả
cười
Lưả tình thiêu cháy cuộc
đời cuả anh
Em như một khoảng trời
xanh
Phận chim cánh cụt cũng
đành chịu sao
Dối lòng cho đến bao
giờ
Chim không cất cánh luạ
đào phôi phai
Bâng khuâng trằn trọc
canh dài
Mối tình đem xuống tuyền
đài đóng băng...
cảm tác khi đọc thơ
Nguyễn Bính: Dối Lòng
27.10.2012 Lu Hà
Anh Xin Làm Biển
Anh sẽ nguyện mãi là
biển cả
Dải cát dài trắng xoá
là em
Tình chung vạn kiếp êm
đềm
Trăng soi bãi đá từng
đêm rì rào
Ngày nắng ấm dạt dào đắm
đuối
Những hàng thông huyền
thoại mơ màng
Ngàn năm sóng vỗ dịu
dàng
Thương con bướm trắng
dở dang lỡ làng
Anh xin nguyện triều
dâng sóng biếc
Hôn cát vàng thổn thức
nghẹn ngào
Hôn cho trời đổ mưa
trào
Hải âu tung cánh mịt mờ
mới thôi
Hôn điên loạn hôn rồi
hôn lại
Hôn muôn đời quan tái
đất trời
Chim muông cầm thú lả
lơi
Hôn cho biển động rừng
rơi lá vàng
Cũng có lúc mênh mông
ào ạt
Nghiến nát bờ thống
thiết bi ai
Tình anh lồng lộn canh
dài
Sáng ra trầm lặng u
hoài thở than
Anh hối hận điên gàn
giận dữ
Gây ra bao thảm hoạ trần
gian
Mỏ dầu chan chưá tuôn
tràn
Chút lòng cuả biển thế
nhân đền bù
Anh xin hát bài ca
muôn thuở
Những con thuyền đầy
cá ra khơi
Yêu em mãi mãi không
nguôi
Bờ xanh cát trắng em
ơi! vạn đời.
cảm tác khi đọc thơ
Xuân Diệu: Biển
29.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét