Nàng Thơ Ơi !
Ta không thể yêu người
phụ bạc
Chỉ say thơ thổn thức
bạn tình
Cả hai đôi lưá chúng
mình
Nỉ non ân ái bóng hình
bên nhau...
Thơ nở nụ khi ta đau đớn
Bản tình ca khốn đốn
tinh cầu
Hồn thơ chan chưá sắc
màu
Dìu nhau đứng dậy mái
đầu bạc phơ...
Đời vỡ mộng nhạt nhoà
vũng máu
Xé nát tim hơi thở cõi
lòng
Thơ tuôn ai oán tơ đồng
Cung đàn sóng gợn theo
dòng sông trăng...
Thơ lồng lộn điên cuồng
nuốt cả
Mảnh trăng mơ và nhả
ra hương
Yếu mềm nũng nịu môi
hường
Theo làn gió thổi canh
trường đắm say...
Dáng thơ xinh vui vầy
trau truốt
Phút giây thiêng da diết
tâm linh
Xôn xao tới cưả thiên
đình
Chư tiên cảm động chân
tình thế gian...
Thơ bay bổng lên ngàn
xuống biển
Cùng giai nhân lạc bến
thiên thai
Bần thần tiên nữ thoát
y
Trần truồng hoang dại
đầm đià hạt sương...
Ghê sợ quá bốn phương
trăng trối
Nàng thơ ơi! Đêm tối
hãi hùng
Cô liêu bóng quỷ trập
trùng
Hãy ôm ta chặt rợn rùng
âm u...!
cảm tác thơ Mai Hoài
Thu: Hồn Thơ
23.10.1012 Lu Hà
Tránh Hoài Mãi Sao
Tôi vẫn nhớ mà sao chẳng
muốn
Thấy người tôi yêu nhuốm
nắng chiều
Phập phồng mong đợi
bao nhiêu
Đưa tay hứng gió hương
Kiều thanh cao
Tôi thích nép mình vào
cánh cưả
Nhìn dáng nàng chan
chưá thướt tha
Bước đi ngượng nghịu mặn
mà
Lâng lâng rạo rực bóng
tà đắng tây
Có lần bỗng dâng đầy mạch
máu
Người tôi yêu đôi má đỏ
bừng
Ngoài kia sóng vỗ lưng
chừng
Lá vàng theo gió ngập
ngừng lại bay
Cũng có lúc men cay sầu
tủi
Một mình tôi thui thủi
cô liêu
Gặp nàng tôi giả bộ
kiêu
Sá gì cô gái mĩ miều
đáng yêu
Rồi hối hận liêu xiêu
chuếnh choáng
Thấy người yêu thấp
thoáng bên bờ
Nhẹ nhàng cởi tấm hoa
đào
Vốc tay đáy nước dạt
dào xôn xao
Tôi đâu muốn đoạ đầy
thân xác
Lén nhìn theo từng bước
Tiểu Kiều
Phải tôi hay mắc cỡ
nhiều
Nõn nà sắc đẹp tiêu điều
hoàng hôn...!
cảm tác thơ Hàn Mạc Tử:
Tôi Không Muốn Gặp
25.10.2012 Lu Hà
Chết Dần Từng Đêm
Cha mẹ bỏ đi hương
khói lạnh
Chê phận nghèo cám cảnh
chị em
Giọt sầu lã chã từng
đêm
Mà sao xuân vẫn vương
thềm bóng trăng...
Em còn bé lắm hương
thoang thoảng
Chị bước sang ngang chẳng
chọn thuyền
Vui gì mà nghĩ đến
duyên
Thu tàn nhắm mắt triền
miên tháng ngày
Tiễn đưa chị đắng cay
em khóc
Phận mỏng manh từng bước
lần hồi
Nay đây mai đó chơi
vơi
Đổi nơi nương tưạ tả
tơi mấy lần
Cánh hoa rụng trần
gian từng lưá
Lòng giá băng tháng
héo ngày khô
Lăn tăn bọt nước hững
hờ
Đêm sương trăng lạnh mịt
mờ ai vương
Chàng xuất hiện hào
quang rực rỡ
Hoa mười giờ chớm nở
mượt mà
Dạt dào ong bướm la đà
Ái ân tầm tã chân cầu
gió mưa...
Hương ngây ngất bao
lâu nụ khép
Mở lòng yêu trọn kiếp
hiến dâng
Hồn trinh phong kín
tay chàng
Đê mê say đắm nhẹ
nhàng thướt tha
Ai ngờ giưã đang muà
hoa thắm
Tình lên men hương đợm
cuồng si
Phồn vinh đô thị thầm
thì
Ngưạ theo đường cũ đầm
đià cỏ nhung
Chàng lưu luyến buông
tuồng suồng sã
Chốn vui chơi sa đoạ
đèn màu
Dẩm lên đau khổ dãi dầu
Mình em vò võ âu sầu
cô liêu
Thế là hết những chiều
gió lộng
Chút mong manh hy vọng
mất rồi
Đời em thân xác tàn
hơi
Mưa ngâu nặng hạt tuôn
rơi phũ phàng
Người ta khóc dở dang
bi lụy
Em không còn giọt lệ
kêu than
Lửng lơ kià đám tro
tàn
Sông tình đã cạn suối
ngàn ráo khô
Xuân quá lưá dật dờ sớm
tối
Chị lấy chồng như vậy
yên thân
Còn em lận đận cơ hàn
Nhà tranh vách đất chết
dần từng đêm...
Bởi số phận nghèo hèn
từ bé
Em sinh ra cha mẹ mất
rồi
Họ hàng thì lại xa xôi
Người khôn cuả khó mảnh
đời lầm than.
cảm tác thơ Vũ Hoàng
Chương: Đời Còn Chi
24.10.2012 Lu Hà
Nắng Rơi Trưa Hè
Lòng tôi bỡ ngỡ từ đâu
Dâng em hết buổi xuân
đầu đoá hoa
Tơ vàng huyền lộng ý đau
Tôi là đưá trẻ nhạt
màu trong nôi...
Vì nghe mộng vẳng ra lời
Đất thêu hoa nở vòm trời
xanh tươi
Mong tìm lưá bạn sánh
đôi
Dập dìu mai trúc vào đời
ngõ xưa
Hiu hiu dưới những rặng
dưà
Thuyền tre nằm ngủ
bóng vưà nắng trưa
Dịu dàng tiếng hát xa
đưa
Cuả người con gái mặn
mà niên hoa
Bâng khuâng giọt lệ nhạt
nhoà
Lời yêu thoang thoảng
máu hoà vào tim
Để tôi mê mải đi tìm
Áo xanh dải luạ như
chìm trong mây
Nụ cười ánh mắt chân
mày
Mát lành che nưả đôi
tay ngọc ngà
Nàng là tất cả muà hoa
Vén rèm mây cưả sơn ca
tấu trời
Thời gian... bụi trắng
bồi hồi
Giật mình gà gáy nắng
rơi trưa hè
Thẹn thùng ảo não ê chề
Bóng hồn hun hút sơn
khê nẻo nào...?
cảm tác thơ Hồ Dzech:
Trong Nắng Trưa
26.10.2012 Lu Hà
Truyện Cổ Nước Bướm
Truyện cổ tích rằng:
vua nước Bướm
Kén nhân tài hương đượm
tân khoa
Có chàng đậu bảng thám
hoa
Xứng danh họ Điệp
trang gia bái đường
Không lấy trạng vua
phong tước hiệu
Rồi gả cô gái rượu mến
yêu
Như em anh chả nó điêu
Cấp xe tứ mã sớm chiều
bên nhau
Nàng đẹp lắm mượt mà
vóc liễu
Chẳng khác em yểu điệu
thướt tha
Vợ chồng quan Thám la
đà
Mải chơi lạc lối tìm
đâu đường về
Trời sắp tối vườn lê
hoa trắng
Đám mây hồng bảng lảng
từ xa
Bà tiên lúc đó hiện ra
Sao mà đẹp thế ! Tiên
mà em ơi!
Nàng công chuá sụt sùi
nhỏ lệ
Em sợ lắm sứ xở người
ta
Mênh mông kià ánh
trăng ngà
Vi vu gió thổi quê nhà
xa xôi
Bà thương hại cả đôi
bướm dại
Hẳn hai con lạc lối đường
về?
Cố hương dặm nẻo sơn
khê
Hay là ngủ tạm liệu bề
tính sau
Ở nhà ta thêu thuà gối
gấm
Rượu bồ đào bánh tẩm mật
ong
Ái ân cũng có sẵn giường
Mặc trời giông bão biển
đông sóng gào
Vợ chồng bướm nghẹn
ngào cảm động
Ở trọ đêm phòng rộng
đuốc hoa
Sáng ra thấy lốt đổi
da
Chồng là anh đó vợ là
chính em.
cảm tác thơ Nguyễn
Bính: Truyện Cổ Tích
24.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét