Thứ Hai, 16 tháng 11, 2020

Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 87

 

Tài Mệnh Tương Đố

“Video 23“

 

Việc kiện cáo; cách thức xử kiện chỉ là trò trí trá lưu manh của lũ quan lại sai nha. Chúng biết rõ mười mươi Vương ông bị vu oan, đáng lý ra chúng phải bắt giam tên bán tơ lại, phải lật lại hồ sơ vụ án mấy chục năm trước tên bán tơ này có mối thâm thù với Vương ông. Bây giờ về già thôi chuyện quan trường, chỉ sống một đời điền viên an nhàn tuổi già chẳng có quyền thế gì thì chúng mang sai nha lính lệ bắt trói hai cha con vì chum rượu lậu, vì tờ giấy nặc danh của một thằng cha ky chú kiết nào đó ném vào nhà ông. Chung thư lại cũng từng là viên chạy giấy bây giờ ta gọi là nhân viên văn phòng nói thẳng ra: một ngày lạ thói sai nha, làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền. Tiền tiền và tiền đã làm chúng mờ mắt mà có những hành động dã man táng tận lương tâm, bất chấp công lý và sự thật. Kế tiếp là tụi xã hội đen, nhà thổ đĩ điếm sẽ đua nhau buôn bán thân xác con người như tên Mã Giám Sinh tay chân của mụ Tú bà.

 

“Họ Mã đã tới nơi bậc cửa

Mặt mỡ nhờn từa tựa như heo

Thò tay một bản giao kèo

Vàng trao chữ ký một lèo rõ tên

 

Án lật ngược có tiền chi khó

Họ Chung kia xoay sở trắng đen

Lễ tâm bịt miệng dưới trên

Sai nha biện hộ cũng nên mọi bề”

 

Xưa nay hay gọi là tiền bạc, nên 400 lạng này phải hiểu là 400 lạng vàng chứ 400 lạng bạc trắng thì chẳng có giá trị bao nhiêu. Vương ông nhận tiền rồi thì tất nhiên con gái phải ngồi trong kiệu của tên Mã Giám Sinh. Tiếng là cưới vợ lẽ, lấy thêm thiếp nhưng thực ra nó đi mua gái về làm đĩ cho nhà thổ mà ngày xưa gọi là kỹ viện cho nó có văn vẻ tao nhã. Cha con nhà Vương Thúy Kiều thì vẫn cứ tưởng thằng Mã Giám Sinh này rất giàu có, vì tuyệt đường sinh sản nên nó cưới vợ lẽ, lấy thiếp về để có con nối giõi tông đường.

 

“Trống đã điểm độ về giục giã

Một mình nàng buồn bã xót đau

Châu sa khóe hạnh đỏ au

Công trình đeo đẳng trầu cau lỡ làng

 

Hoa trần ải phũ phàng cay đắng

Trời mây xa đằng đẵng quan san

Ngờ đâu sớm nở chiều tàn

Dẫu là đá cũng nát gan lọ người “

 

 

Đúng là nàng Kiều phải lòng chàng Kim nên nàng mơi cố tình treo cái thoa trên cành cây cạnh bức tường và nàng cầu trời khấn Phật chàng Kim sẽ biết ý mà với tay sang mang về, quả là một công trình đeo đuổi rất khéo léo công phu nghệ thuật hoa bướm rất tài tình. Nàng buồn rầu mới có 15 tuổi thôi mà nàng chỉ như đóa hoa phù dung sặc sỡ mong manh sớm nở chiều tàn. Người yêu thì muôn dặm quan san. Làm sao mà chàng biết được cảnh ngộ Kiều bi đát như thế này? Đến đá cũng phải đau đớn nát lòng huống chi là con ngươi?

 

 

“Ta khăng khít nụ cười tiếng nói

Bóng hình chàng tươi rói thiết tha

Thanh mai trúc mã ngọc ngà

Thư cưu trống mái mặn mà cả hai

 

Kể sao hết dấu hài ngọn cỏ

Tiết thanh minh vò võ trăng sao

Cung đàn dìu dặt thanh tao

Tình trong thân ái nghẹn ngào đơn côi”

 

Mối tình tưởng đẹp thanh mai trúc mã như đôi chim thư cưu ai ngờ lại chia ly xa cách ngàn trùng. Về chim thư cưu tôi đã bình giảng nhiều lần đã có trong kinh thư ông Khổng Tử sưu tầm được. Ngày xưa học chư nho ai cũng biết câu:

“Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử háo cầu”

 

Cũng may ông Khổng Khưu đó là người quân tử nên ông ấy bảo câu thơ 4 chữ đó là do ông ấy sưu tầm của một tác giả vô danh, không phải do ông ấy sáng tác ra. Thế mà mấy nghìn năm nay hễ ai học chữ nho đều phải ngỏng cổ cò lên đọc tấm tắc khen hay là kinh thư của bậc thánh hiền.

 

 

Còn tôi thì làm hẳn một bài thơ về con chim thư cưu:

 

Nhớ Thương Thư Cưu

 

Từ ấy bên ai hương gió bay

Thư Cưu đau đáu nỗi thương cay

Quan quan khắc khoải mong nhiều lắm

Thơ thẩn ven sông với tháng ngày

 

Sâm si hạnh thái đoá hoa xưa

Ngào ngạt con tim ngóng đợi chờ

Yểu điệu thuyền quyên cô thục nữ

Hương nồng cỏ dại dưới trăng mơ

 

Cầm sắt làm chi điệu não nùng

Cung đàn lạc giọng gió qua sông

Thuyền ai thăm ván duyên lầm lỡ

Ngao ngán Thư Cưu lội giưã dòng

 

Gió cuốn đời ta xa lỡ thêm

Ven sông mờ mịt dấu chân mềm

Thư Cưu côi cút đừng kêu nưã

Kẻo động lòng ai lệ ướt thềm

 

Rau hạnh theo dòng sông nước trắng

Hững hờ chảy mãi mối tình xưa

Thư Cưu sao vớt lòng cho thắm

Héo hắt tình tôi như cánh hoa…

 

Rau hạnh vẫn tươi bên bến sông

Hững hờ dạo bước có buồn không?

Thư Cưu nuối tiếc nhiều năm tháng

Nhớ hái cho nhau đẹp mớ lòng?

 

Tạo hoá ngàn năm nức nở thầm

Thư Cưu yêu dấu cuả tình thâm

Ái ân quấn quít bên bờ bãi

Người ấy bây giờ vẫn lặng câm?

 

26.3.2009 Lu Hà

 

 

“Ôi duyên nợ tờ bồi khế ước

Cuộc trăm năm thao thức nguyệt hoa

Xuyến vàng chưa thỏa kim thoa

Giao bôi hợp cẩn nhạt nhòa tuyết sương

 

Thôi đành vậy vấn vương vàng đá

Kim Lang ơi! Thiếp đã phụ chàng

Loan chia thúy rẽ cát đằng

Yến anh trả lại xích thằng kiếp sau“

 

Giao bôi hợp cẩn là nghi lễ trang trọng vào đêm tân hôn. Cát đằng là loại dây leo có hoa mỏng manh bám vào các bức tường hay các cây lớn khác mà sống.

Còn xích thằng là sợi chỉ hồng mà ông Nguyệt Lão tức ông già dưới ánh trăng chuyên làm việc se duyên dùng sợi chỉ hồng buộc chân các cặp nam nữ trong thế gian.

 

26.11.2019 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét