Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Điểm Mặt Từng Tên - Phần 24



Bildergebnis für cha gìa dân tộc 



Cha Già Dân Tộc?

 Ông Võ Tấn Phong đã viết một bài với tên đề " Cha Già Dân Tộc? ".Sau đó đặt một cái dấu hỏi to tướng, làm cho tôi phải bận tâm suy nghĩ.


Vị cha già đó chẳng phải ai xa lạ, mà đã là người Việt Nam thì ai cũng nhẵn mặt từ lâu. Ông ta được mọi người gọi là Hồ Chí Minh, còn tên cúng cơm gọi hồn là Nguyễn Sinh Cuông, sau đổi là Nguyễn Tất Thành.

Cái chuyện một người như ông Hồ Chí Minh được gọi là cha già dân tộc, ở thời điểm này có thể nhiều người ở VN vẫn còn coi là sự bình thường là cái dĩ nhiên miễn bàn. Nhưng ở hải ngoại hay những thế kỷ sau người ta sẽ coi như là một câu chuyện tiếu lâm. Các già làng ở các buôn làng hẻo lánh sẽ mang ra kể cho con cháu nghe để mua vui quanh chum rượu cần:

Ngày xưả ngày xưa có ông vua vẫn còn chưa vỡ bọng cứt, mà thần dân kể cả những bậc đại thần, bạc đầu râu tóc trắng như cước vẩn phải quỳ xuống, rập đầu tung hô vạn tuế, trong khi vua vẫn còn được bú mớm, iả dầm đái dề. Lớn lên choai choai khệnh khạng chân đi chữ chiêu, chữ bát cũng đã là oai phong lắm rồi. Hoàng hậu chỉ là một cô gái 16 hoặc 17 tuổi vẫn chưa kịp mở bướm đã được gọi là mẫu nghi thiên hạ. Tôi không biết chữ Hán nhưng đại khái là: người mẹ oai nghiêm gương mẫu cuả thần dân bá tánh gì đó.

Chuyện xưng hô gọi những đưá trẻ con làm cha làm mẹ là một truyền thống văn hoá nô dịch cuả người Việt Nam và người Tàu. Không biết từ thời nào lại có đưá thối mồm nói ra câu chết người: " Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung". Cứ như thế mà coi là trung quân ái quốc mà mất đi cái quyền tự do dân chủ, quyền được sống làm người rồi đó.

Chả trách mà năm 1945 ông Hồ Chí Minh về làm chủ tịch nước, người ta đã khúm núm gọi ông ta là bác. Lúc đó ông Hồ mới khoảng 55 tuổi, nếu so với một thường dân như tôi mà ai gọi tôi là bác, cũng cảm thấy chán ngán vô cùng và tự hỏi: sao mình đã già thế ư? Tôi sẽ rất khó chiụ, nhưng với Hồ thì ngược lại, ông ta lại cảm thấy rất hãnh diện tự hào. Bởi cớ sao? Bởi Hồ là kẻ háo danh ô trọc, làm chủ tịch nước bắt thần dân thiên hạ từ đưá trẻ con chưa nứt mắt, đến các bậc già cả  trưởng lão đều phải đồng thanh gọi mình là bác. Vậy tuy Hồ không phải là vua, nhưng có khác gì hoàng đế vạn vạn tuế đâu. Cái thâm hiểm là cả mấy thằng tây đen tây trắng cũng ngọng líu ngọng lô gọi Hồ là bác. Đối lại cái câu gọi bác và xưng cháu cũng tương đương như bệ hạ và hạ thần, hay trẫm và các khanh...

Thế vẫn chưa đủ,  còn có nhiều đưá còn làm thơ con cóc ca ngợi và gọi ông ta là cha và xưng con. Ví dụ như gã Tố Hữu chẳng hạn. Thử so sánh tuổi Hữu và Hồ cũng chỉ là anh cả và em út thôi, nhưng Hữu cứ gọi Hồ là Cha và xưng con thì biết nói làm sao được?. Hữu là trưởng ban văn hoá, hay ban tuyên huấn gì đó mà gọi Hồ là cha thì bố bảo đưá nào dám xưng tôi, xưng em?

" Chiều nay con chạy về thăm Bác
Ướt lạnh vườn rau mấy gốc dưà
... Chuông ơi chuông nhỏ còn reo nưã
Phòng lạnh rèm buông tắt ánh đèn..."

Mấy câu thơ này chứng tỏ vị cha già dân tộc này sống rất đài các. Hồ ở bắc bộ phủ, cách đó không xa còn cho dựng nhà sàn nghe nói toàn gỗ qúy hiếm, tiện nghi bên trong xa hoa lắm. Khí hậu Hà Nội mà họ còn trồng được cả dưà nưã thì cũng đủ biết tốn kém như thế nào?

Có người bảo Hồ giết nhiều người quá nên sợ bị ám sát, nên ông không dám ở khu nhà nguy nga đồ sộ nhà lớn lắm phòng, dễ để cho bôn thích khách đột nhập và đặt bom? Nên Hồ ta giả vờ giản dị, cho làm nhà sàn, đưới đó là một đại đội bảo vệ thay nhau túc trực ngày đêm 24 / 24 giờ; có ai muốn lên gác mở cưả thì lập tức chuông reo ngay lập tức để báo động đứng như tên thi sĩ cò mồi đã viết?: " Chuông ơi chuông nhỏ còn reo nưã"

Trong lịch sử Việt Nam những bậc khai quốc công thần kể ra là vô số nhưng chưa ai dám nhận mình là cha già dân tộc cả. Nghe nói có ông Lạc Long Quân là người được muôn dân gọi là bố. Mỗi khi có giặc dã nổi lên, hoặc thiên tai hạn hán đói khổ thì con cháu đều gọi: "Bố ơi, về đây với con". Nhưng theo tôi cũng chỉ là truyền thuyết thôi.

Chuyện ông Hồ thực tế có xứng đáng là cha già dân tộc không thì tác giả Võ Tấn Phong đã phân tích kỹ rồi.Tác giả còn mang cả Washington và Gandhi ra để so sánh. Vậy Hồ không xứng đáng gọi là cha già dân tộc, hay bố già băng đảng thì Hồ là cái thứ gì?


Hồ Chí Minh Sản Phẩm Cuả Nạn Mê Tín Dị Đoan?

Thật vậy, Hồ Chí Minh là vết nhục có một không hai trong lịch sử Việt Nam. Những thế kỷ sau mọi sự thật về con người Hồ Chí Minh chắc chắn sẽ được trần truồng lôi ra ánh sáng như một con ác quỷ. Một câu truyện tiếu lâm như phần trên tôi đã viết qua đọc bài viết cuả ông Võ Tấn Phong. Liệu sau này không chỉ ở trong nước và người nước ngoài sẽ mang ra để đàm tiếu, nhạo báng chế riễu người Việt Nam?

Tôi không tin người Việt Nam quá ngu xuẩn và đần độn đến mức mất hết cả lý trí và cảm giác khi nhận thức,hiểu biết, đánh giá, nhận xét về Hồ Chí Minh.

Nhưng vì sao lại có cơ sự vô lý đáng tiếc như thế này? Không thể nào tưởng ttượng nổi, một  người trình độ học vấn  quá kém, bất tài, tàn nhẫn, dâm dục, nhân cách kém cỏi, bỉ ổi đê tiện như như Hồ? Lại được người đương thời tạc tượng trong chuà, xây lăng để giữ xác?

Phải  chăng Việt Nam là một dân tộc thích chuyện thần thánh mê tín dị đoan, một dân tộc cuội thích nghe chuyện cổ tích, chuyện hớt lẻo, thích những tin đồn đại ở các quán nước viả hè?

Kể cũng nực cười, từ ngày có đảng và cái chủ thuyết Mác Lê Nin.  Nguồn gốc từ hai chàng thanh niên thích mơ mộng hão huyền tuổi chừng 30 hoặc 35 là Các Mác và Ăng Ghen viết ra .Giai cấp bần cùng đã đón nhận thuyết đấu tranh giai cấp như là một kích thích tố để say máu giết người. Họ giống như con chó cuả ông Pavlov tiết ra nước bọt khi nghe tiếng hô: giết, giết nưã bàn tay không ngừng nghỉ, lấy xác người bón ruộng cho  luá mau xanh.... Thực ra là những lập luận để đạo đức hoá, hợp pháp hoá cho những hành động cực đoan điên cuồng thích giết người, say máu người cuả một tập đoàn đần độn mang nhiều bản năng thú tính mà thôi.

Nếu chuyện giết người chỉ do lòng sân hận bột phát thiếu suy nghĩ tức thời cuả một nhóm người thì cũng chẳng đáng nói làm gì. Cái đáng nói là họ tổ chức thành một đảng hẳn hoi, có chính cương điều lệ, có nắm tay tuyên thệ dưới đảng kỳ. Nếu cái đảng giết người này có lá cờ với cái đầu lâu và hai khúc xương để chéo nhau thì tất nhiên sẽ chẳng ai muốn theo và mọi người sẽ biết ngay nó là một tổ chức cướp biển, những tên hải tặc gian ác.

Nếu cũng với những tên thổ phỉ , hải tặc, bần cố nông vô sản này tự bỏ đi lá cờ đầu lâu với hai xương chi để chéo nhau mà thay vào đó một lá cờ  đỏ sao vàng cuả tỉnh Phúc Kiến bên Trung Hoa và tên tướng cướp là một ông già giản dị với ba chòm râu dê và đôi dép cao xu lúc nào cũng thỏ thẻ mũi dãi dầm dề thì bạn sẽ nghĩ sao?

Cảm giác bên ngoài và óc thiếu suy luận, cộng với nạn mê tín dị đoan vô tình ta đã đưa tên cướp biển, gian ác, hiểm độc này lên thành một vị thánh. Đảng cộng sản đã kéo lợi dụng tâm lý nhân dân, thờ cúng  bái vật, sùng bái vua chuá có truyền thống từ lâu đời, nạn mê tín dị đoan để lưà đảo mê dân chúng để thủ lợi.

  Lý luận chuyên chính vô sản là một lợi thế cho bọn cướp biển khoác áo nông dân này. Chúng nhân danh vì dân để tiêu diệt chính nghiã. Kẻ thù cuả chúng lại chính là tầng lớp trí thức sĩ phu. Chỉ có họ mới hiểu bản chất nham hiểm cuả những tên hung thần giết người không chớp mắt này, được ngụy trang khéo léo bằng ba chòm râu dê với đôi dép cao xu, vài củ hành hay điã muối vừng...

Kẻ tiểu nhân cũng có thể là một tên tướng cướp, không cần to béo gân guốc, săm trổ,  mặt đỏ râu dài như Quan Vân Trường, hay dữ tợn như Trương Phi. Hắn có thể hom hem như Hồ Chí Minh, gầy guộc như con tép mắm, hay giống như thủ hạ cuả ông ta lùn tịt với tấm thân ngũ đoản, sức trói già không chặt cũng có thể làm một đại tướng như Võ Nguyên Giáp chẳng hạn. Như chúng ta cũng đã từng biết ai đứng sau Giáp, kẻ đích tay hoạch định ra đường đi nước bước trong các cuộc chién tranh tại VN, lại chính là các cố vấn Tàu và Nga.

Tầng lớp bồi bút ăn lương chỉ chỉ có một mơ ước là biạ chuyện viết văn thơ thật hay, viết đẹp về đảng cướp, về lãnh tụ cuả đảng. Một người viết thì bình thường, nhưng trăm người, ngàn người, vạn người tranh nhau, bon chen, dèm pha nhau, nói xấu nhau, để được viết những bài thơ văn phiạ ra hay ho về đảng và về ông Hồ Chí Minh thì quả là một nghiệp chướng thảm hoạ cho một dân tộc.

Cái mà ta tưởng như tiếu lâm tân thời này, lại là một sự thật: Nhà nhà, người người thi nhau viết hay về ông Hồ, biạ chuyện thần thánh, biạ ra những giai thoại gà vịt vịt về Hồ. Họ đã hư cấu biến Hồ từ một con cóc ghẻ xấu xí trở thành con công có bộ lông đẹp huyền ảo để  mọi người chiêm ngưỡng, ngắm nghiá, tưởng nhớ và mơ mộng.

Gần một thế kỷ qua  người Việt Nam nhất là các vùng nông thôn rộng lớn có thói quen nhìn Hồ như một con công đẹp. Thói quen này đã trở thành bản năng sinh tồn như máu và thịt vậy. Bây giờ có ai bảo Hồ không phải là con công đẹp như họ tưởng mà chỉ là con cóc ghẻ thôi. Nhiều người có thói quen mê tín sùng bái vật ngẫu vậ... Họ sẽ điên tiết nổi khùng lên coi như là một sự xúc phạm ngay chính bản thân họ vậy.

Sự sùng bái mê tín dị đoạn đã làm những đảng viên trung thành trước khi bị mang ra sử bắn vì bị quy là điạ chủ, bản án bắn họ lại do chính Hồ Chí Minh ký. Đôi mắt họ long lanh nhìn lên ảnh Hồ Chí Minh và nghẹn ngào hô to: Hồ Chí Minh muôn năm, đảng lao động Vìệt Nam quang vinh muôn năm....

Ở trong nước có 700 cơ quan nhật báo, tạp chí, truyền thanh, truyền hình thi nhau, cạnh tranh nhau để được cắm thêm lông công cho con cóc ghẻ đang nằm trơ xác ra ở Ba Đình. Nếu có ai nhổ bớt đi một cái lông thì sẽ bị quy cho là phản động, bị bỏ tù, bị tra khảo đánh đập tàn nhẫn cho đến chết.

Ở hải ngoại các văn thi sĩ, các nhà nghiên cứu, các trí giả vì theo tiếng gọi cuả lương tâm mà đang làm cái việc nhổ dần lông công. Hồ Chí Minh sự thật không phải là con công đẹp mà chính là một con cóc ghẻ cuả lịch sử.  Vạch trần sự thật Hồ Chí Minh, phá vỡ huyền thoại Hồ Chí Mít đã trở thành lương tri, nhân phẩm cuả thời đại.

Tất nhiên ngày nay những kẻ cơ hội có chức có quyền vẫn còn cố bám viú vào cái thây ma Hồ để sống. Có những kẻ ăn nói rất hàm hồ dữ tợn, chuyên chửi bậy văng tục, những tên công an ác ôn giết người, đánh người, hiếp dâm, cướp vợ các sĩ quan miền Nam cộng hoà. Chúng rất bỉ ổi tàn nhẩn, sẵn sàng tụt quần bóp dái, đốt lông dái các cụ già và cười sằng sặc man rợ như chúng đã đối sử với các vị hoà thượng trong chuà. Nhưng chính bọn này lại lên mặt đạo đức bênh vực Hồ, bảo rằng Hồ là bậc tiền nhân già cả, là người đã chết ta phải kính hiếu và tôn trọng.

Hãy để hình tượng ông ta đẹp như con công đừng làm chuyện nhổ lông công nưã, để ông ta  trơ ra, trần trụi như con cóc ghẻ là thất đức. Họ coi rẻ mạng sống gần 10 triệu ngưòi Việt Nam  đã chết oan uổng tức tưởi từ khi có Hồ xuất hiện như vậy đấy. Còn  nhắm mắt coi Hồ là thánh thần, họ khiêng cả tượng ông ta vào chuà ngồi bên cạnh Phật như vậy có láo toét không? Vạch mặt Hồ và loại Hồ ra khỏi cái não trạng cuồng tín  bái vật thời ăn lông ở lỗ đi là cái may cho giang sơn xã tắc đấy, đừng mê muội nưã. Hãy nghĩ đến cuộc sống cuả 85 triệu đồng bào thống khổ và đừng làm gì trái với lương tâm. Hồ Chí Minh không phải là thánh thần là con công đẹp mà ông ta chính là một tội nhân thiên cổ, một con cóc ghẻ bên lià đường cuả lịch sử nhân loại.

Hồ Chí Minh đã chết từ lâu. Thời gian 42 năm qua, tính cũng bằng tuổi thọ cuả người anh hùng vinh quang cuả dân tộc là vua Quang Trung, nếu tính cả ngày sinh ra Hồ  là được 121 năm. Như vậy dài hơn cả một thế kỷ mà người Việt Nam vẫn cứ dai dẳng như điả đói, để phụng thờ Hồ. Một con người đầy tội lỗi, trần trụi, ô nhục, có một không hai trong lịch sử Việt nam và lịch sử loài người. Hitler, Stalin, Lê Nin là những bậc thày cuả Hồ Chí Minh, sau khi chết đi vài năm sau họ đã bị công khai lên án, phơi bày tội ác cuả họ. Nếu không phải do nhân dân thì cũng do chính bè lũ cầm quyền trong nội bộ cung đình cuả họ bới móc ra. Nhưng đối với Hồ bây giờ đến đưá con nít nó cũng biết chuyện hiếp dâm, giết vợ từ con cuả ông mà đảng vẫn xì xụp cố đấm ăn xôi giữ xác ông để mà thờ lạy cũng là chuyện lạ xưa nay chưa từng có .

Hồ Chí Minh bị thủ hạ sát hại? Cầm đầu là Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và đồng bọn? Một mặt họ đã xuống tay giết Hồ để đoạt vị tranh quyền, một mặt họ lại tổ chức điếu phúng, tang lễ rất linh đình, nước mắt nước mũi đàn bà chảy ra dàn dụạ. Duẩn không khóc Hồ khi đọc điếu văn mà chỉ toát mồ hôi và y cứ phải lau mặt liên tục, không phải lau nước mắt mà chỉ để lau mồ hôi. Hơn thế nưã họ còn xây lăng để giữ xác Hồ.  Họ lập luận vì Hồ vĩ đại, công ơn, đạo đức lớn quá. Muốn hay không muốn cứ chai mặt lên và cứ tuyên truyền mãi không kính yêu thì cũng phải kính yêu, theo kiểu gõ kẻng dạy chó cuả giáo sư Pavlov. Thật vậy, ngày nào, tháng nào,năm nào cũng nhắc đến Hồ dai dẳng 42 năm qua , tính ra bằng tuổi từ một đưá trẻ sơ sinh cho đến nay đã là một người trung niên rồi, 42 tuổi cũng là nưả một đời người hay là một đời người.

Kiểu tuyên truyền nhồi nhọ cưỡng ép , bỉ ổi theo kiểu này thì chỉ có Việt Nam mới có. Bất chấp lương tâm, liêm sỉ và sự thật. Bản chất Hồ khi còn sống ham mê quyền lực và danh vọng. Bằng chứng như tôi đã nói Hồ mới hơn 50 tuổi, lún phún ba chòm râu dê cũng bắt cả thiên hạ gọi mình bằng bác.

Lê Duẩn rất hiểu bản chất thâm độc và háo danh, háo dục cuả Hồ, nên y đã lợi dụng Hồ triệt để. Y và cả cái bộ chính trị đã xây dựng Hồ trở thành thần thánh. Đến khi Hồ đã nếm đủ mùi cay đắng cho cái hữu danh vô thực cuả mình, Hồ muốn trở thành người bình thường, muốn có một người vợ, một tổ ấm gia đình nho nhỏ thì đã quá muộn rồi.... Hồ thèm muốn một cuộc đời bình thường cũng không được nưã rồi và Hồ cứ phải lăn lóc với quá khứ tội ác và cái danh vọng hão huyền cuả mình. Hồ bị chính ngay cái cơ chế mà Hồ xây dựng , nó nghiền nát  phanh thây chính Hồ.

Ở tuổi trung niên, Hồ tung hoành ngang dọc theo lệnh quan thày làm ra cuộc cải cách ruộng đất, tạo ra chiến tranh, diệt trừ trí thức, diệt trừ nhân văn giai phẩm, phá huỷ tiềm năng và nghi vấn ai đó có trí tuệ cao mà Hồ sợ bóng sợ gió ảnh hưởng đến vị thế cuả Hồ trong tương lai v.v... Ví dụ: Phạm Quỳnh chỉ là một học học giả chẳng tham gia đảng phái gì, chẳng hề chống ai cũng bị Hồ sai tay chân thủ hạ giết béng đi để trừ hậu hoạ và còn bóp đít Phạm Tuyên nuôi dạy rưả não thành người cuả Hồ và cuả đảng.

Bàn tay Hồ đã nhuốm máu hàng triệu sinh mạng người Việt Nam. Không những Hồ  còn giết vợ từ con, Hồ còn không muốn gặp lại họ hàng. Phải chăng ông Khiêm, bà Thanh là anh và chị đã bị Hồ bí mật ra lệnh thủ tiêu bằng thuốc độc?

Tại sao Hồ không hàn huyên nói chuyện với anh và chị ruột cuả mình? Phải chăng Hồ là người Tàu, Hồ sợ bị lộ tung tích cuả mình? Hồ có đúng là anh Nguyễn Tất Thành con trai cụ phó bảng Sắc không? Hay Hồ có một mối sân hận gia đình, một gia đình lăng loàn luân lý đồi bại mà Hồ cảm thấy ô nhục?

Tất cả những phản ứng tâm lý cuả Hồ có vấn đề, hay Hồ có tâm bệnh, Hồ bị thần kinh? Hitler chả từng là người có bệnh động kinh từ nhỏ đấy sao mà vẫn được đảng lao động xã hội quốc gia Đức ( Quốc Xã) tôn xưng như là đức Chuá sau Jesus.

Một chuyện tưởng sáng rõ như ban ngày về con người Hồ Chí Minh, nhưng vẫn còn nhiều tranh cãi giưã csvn và thế giới văn minh. Ở trong nước đảng csvn tốn kém hàng tỉ đồng huy động cả một hệ thống thông tin tuyên truyền nhồi sọ về đạo đức Hồ Chí Minh. Họ tổ chức học tập Hồ hàng chục năm nay ròng rã, nhưng kết quả càng học tập xã hội càng đồi bại xuống cấp.

Gần một thế kỷ qua nhà nước cộng sản Việt Nam ra công tuyên truyền đánh bóng cho cái chủ nghiã cộng sản tưởng như đã thối rưã, đã quăng vào thùng rác cuả lịch sử. Họ vẫn còn hết lời ca ngợi những người sáng lập ra nó và và lũ đầy tớ lâu la nô bộc vì nó mà phạm ra bao tội ác diệt chủng, tày trời như như: Lê Nin, Stalin, Hitler, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành, Pol Pot v.v... Cần nói thêm chủ nghiã quốc xã hay là chủ nghiã cộng sản quốc gia cuả Hitler với chủ nghiã cộng sản quốc tế cuả Lê Nin, Stalin vẫn là một.

Trung Cộng về bản chất đã từ bỏ chủ nghiã cộng sản từ lâu, họ ngấm ngầm theo chủ nghiã dân tộc bành trướng đại hán. Cộng sản Việt Nam ngược lại cứ nằn nì họ dương cao ngọn cờ quốc tế vô sản và sẵn sàng cống nạp cả hai quần đảo Trường Sa- Hoàng Sa v.v.... cho họ.

Nhà nước cộng sản Việt Nam có cả 700 cơ quan nhật báo , tạp chí, truyền thanh, truyền hình ngày đêm ra rả tuyên truyền ca ngợi về chủ nghiã cộng sản và cái thây ma ông Hồ Chí Minh.

Chừng nào họ còn cưỡng bức toàn dân sống và học tập theo gương bác Hồ vĩ đại thì chừng đó những toà báo, truyền thanh, truyền hình hải ngoại hay những nhân sĩ, trí thức, những nhà đấu tranh cho dân chủ ở quốc nội vẫn phải đấu tranh viết bài để đấu lại hệ thống độc quyền thông tin cuả đảng, đấu lại 700 cơ quan tuyên truyền cuả đảng. Họ vẫn phải kiên trì viết bài sự nguy hiểm tối tăm cuả chủ nghiã cộng và và con ngưòi thật Hồ Chí Minh.

Nhân dịp ngày sinh lần thứ 121 cuả Hồ, mà thực tế cũng không phải là ngày sinh. Người cộng sản cuối muà chỉ chờ dịp này để cố tình đánh bóng tô vẽ cho ông. Hồ thực ra là một sản phẩm cuả đảng, cái đảng Mafia hiện đại cũng do chính ông lập ra.

Thật đáng tiếc những kẻ bản chất là con cháu Hồ, yêu thương tha thiết cái xác ma cuả Hồ. Nhờ nó mà họ và gia đình họ được hưỏng nhiều ân huệ cuả đang. Theo họ danh tiếng Hồ còn thì đảng còn. Đảng còn thì họ và gia đinh họ còn nhiều quyền lợi.

Công an là lưc lượng chó săn cuả đảng, họ được hưởng nhiều ân huệ cuả đảng. Họ ngoài đồng lương ra họ còn kiếm tiền quá dễ dàng,  đứng chặn đường, kiểm tra giao thông, hải quan, cưả khẩu, biên phòng, văn hoá, thông tin, báo chí v.v... Đại để chui vào đâu, cơ quan nào, tổ chức quần chúng, đám đông nào với các mác công an là họ có thể moi tiền cuả dân rất dễ dàng. Đó là lý do họ trung thành với đảng, họ thề chết để bảo vệ đảng. Đảng còn là họ còn, muốn đảng còn thì phải bảo vệ Hồ Chí Minh. Họ viện cớ Hồ Chí Minh chỉ còn cái xác ma thôi mà thiên hạ cứ phê phán mãi.

Họ sẵn sàng văng tục chửi bậy, họ chửi luôn cả Hồ Chí Minh và chửi luôn cả người phê bình Hồ Chí Minh. Mục đích cuối cùng họ muốn nói: Chúng mày hãy để cái thây ma khốn nạn Hồ Chí Minh cuả chúng tao được yên. Chúng mày ghét nó nhưng chúng tao vẫn cần đến nó. Nó là" Bái Vật" thiêng liêng, là niêu cơm vàng cuả chúng tao. Nhờ nó mà đồng lương cuả chúng tao mới được bảo đảm, nhờ nó mà vợ con  tao mới được sống dư rả hơn người. Còn nó vĩ đại hay thối tha, chúng tao không cần biết, chúng tao có nhu cầu cần đến nó, nó là cục vàng cuả chúng tao. Chúng mày hãy câm họng đi đừng viết bài phân tích mãi sự thật về nó làm gì. Nó là cái thây ma thối rưã rồi hãy để cho nó yên, để cho chúng tao còn làm ăn, chúng tao còn kiếm chác vơ vét được nhiều. Khi nào cộng sản nó đổ thì mặc thây con mẹ nó, miễn sao vợ chồng chúng tao đã có một vốn liếng kha khá rồi chúng mày có hò nhau đồng loạt đứng lên tao cũng cóc cần biết làm gi.

Đây là lời cuả một chàng Chí Phèo:

Trích: "Người viết hỏi và phỏng vấn nhà sử học, những câu trả lời và cộng thêm 25 comments ở dưới…đúng là một lũ chó cắn không đúng chỗ và nhai không đúng hàm. Chuyện chó tặc hcm đã là thiên thu, một cái xác ươn thối còn lại trên thế gian này, nhắc lại làm gì? những thằng đang sống khốn nạn bán nước hại dân như tấn dũng, minh triết và nông cạn sao không thấy thằng nào chỏm mõm cắn tụi nó. quỷ sống khônng chửi mà lại đi chử đống cứt rữa làm chi cho mỏi miệng tốn giấy, xin hỏi thử những con chó như tụi bay ăn xong ỉa ra những lời bình luận như thế này có giúp ích và thay đổi gì được thời cuộc hay không? đất nước đang bị tàu đồng hóa, quốc ngữ sẽ dần dần thay đổi, văn hóa dân tộc sẽ chìm theo trong thùng nước lèo của bọn hán bang, thế mà cứ ngồi đây đánh bóng thêm tên tuổi cho cái xác rữa hcm…đúng là một lũ chó xủa hoang vớ vẩn."

Anh chàng này ký tên là Binh, một cái nick vô thưởng vô phạt để viết nhăng viết quậy. Anh ta kopieren ra nhiều lần với lý do ý kiến phản hồi và giải ra dưới nhiều bài viết cuả các tác giả khác nhau. Mỗi khi ai viết bài về nhân vật Hồ Chí Minh, Võ nguyên Giáp và đảng csvn. Cách làm cuả anh ta như kiểu dải truyền đơn trên mạng, hay cũng là một dạng tin tặc phá quấy mà thôi.

Một kiểu bảo vệ Hồ, bảo vệ đảng bắt buộc phải dùng khổ nhục kế chửi Hồ chửi đảng thì mới có xuất hiện ngày nay trong não trạng cuả những con chó cùng đường. Đó cũng là kinh nghiệm cho bạn đọc, không phải những ai lớn tiếng chửi đảng, chưỉ Hồ mà tưởng họ là người tử tế. Phải bình tĩnh đọc sẽ phát hiện ra cái não trạng cùng đường suả bậy cắn càn cuả bọn này. Kiểu chửi Hồ để bảo vệ Hồ, chửi đảng để bảo vệ đảng chúng cài đặt lắt léo theo thói ma cô ba trợn cuả loài chó săn trong từng câu chữ.

Quan tâm viết bài phân tích về não trạng cuả loài chó săn này kể ra cũng thưà thãi với các bạn có vốn sống, vốn kiến thức phong phú. Nhưng không phải tất cả 85 triệu người Việt Nam đều là những người hiểu biết cả. Có không hiểu, không biết thì đảng mới có thể dùng Hồ để lưà họ, bắt họ phải quy thuận, học tập Hồ thì tôi cũng đành chiụ.

Đển kết thúc bài viết tôi xin tặng các bạn bài thơ, nội dung cuả thơ dưạ theo bài viết cuả Võ Tấn Phong mà tôi cảm tác ra:

9.6.2011 Lu Hà


Hổ Mang Già
thơ theo bài viết cuả Võ Tấn Phong: Cha Già Dân Tộc?

Tôi lục lọi tìm trong lịch sử
Từ vua quan cha mẹ thứ dân
Ra bầy thú dữ bất nhân
Sao không bảo vệ cháu con giống nòi ?

Tôi đau đớn oán đời dâm loạn
Có người cha gian lận vô luân
Điêu tàn thảm khốc giang sơn
Gây bao thù hận máu tràn lệ rơi

Buồn thế kỷ ma chơi ngạ quỷ
Có kẻ xưng: tên gọi cha già
Trò hề dân tộc mãi sao ?
Tội nhân thiên cổ thảm sầu ngàn thu

Bởi chính hắn mã tà Tố Hữu
Những vần thơ sắt máu điêu ngoa
Bầy đàn dưới trướng lâu la
Đàn em bồi bút Mao Hồ tráo trâng

Stalin thương ông quỷ đỏ
Mắt đỏ hoe Tố Hữu giở trò
Ngậm ngùi nhỏ lệ xót xa
Một bầy chó sói cha già đảo điên

Kià nước Mỹ công thần khai quốc
Washington tổng thống đầu tiên
Cộng hoà dân chủ nét son
Cuối đời thề nguyện công dân nước nhà

Cùng tướng sĩ dẹp bao phiến loạn
Thắng không kiêu ông chẳng giết ai
Tù binh nô lệ cho đi
Phổ thông đầu phiếu muôn đời nhớ ơn

Cuộc dâu bể Việt Nam tủi nhục
Hãy coi xem lão tặc Chí Minh
Oán hờn sầu thảm trời xanh
Mưu mô hiểm độc gian manh quỷ sầu

Đời trai trẻ bôn ba hải ngoại
Vì bát cơm bặm bụi bon chen
Lân la trong giới thợ thuyền
Không suy xét kỹ Lê Nin phụng thờ

Đảng toàn trị côn đồ cờ đỏ
Xã hội đen máu rỏ đầu rơi
Xác người chồng chất khắp nơi
Mà sao Hồ vẫn tôi đòi nguyện theo?

Trong khi đó Gandhi Ấn Độ
Và bao nhiêu lãnh tụ Á - Phi
Đấu tranh để sống làm người
Nước nhà độc lập cuộc đời tự do

Nhưng trái lại cáo Hồ xảo trá
Lưà muôn dân thảm hoạ cơ đồ
Trung thành đế quốc Nga Sô
Chiến tranh nhập cảng nước nhà nát tan

Thực dân Pháp gian ngoan thủ đoạn
Cũng không bằng cộng sản dã man
Rợn rùng thế kỷ lầm than
Dép râu mũ cối Việt gian bạo quyền

Triệu người chết nhà tan cưả nát
Vạn sĩ phu thảm thiết kêu rên
Nhà tù nô lệ dân đen
Bịt mồm báo chí thông tin một chiều

Hãy coi lại cha già dân tộc
Ép muôn dân đầu độc trẻ thơ
Xác thân tàn rưã bùn nhơ
Bao giờ rưả sạch ngàn thu oán hờn?

Hổ mang già buôn dân bán nước
Lũ cháu con từng bước hoá thân
Thai nhi nhai sống bầy đàn
Ngót gần thế kỷ nước non đắm chìm.

21.6.2010 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét